Tiêu Mai tỉnh táo trở lại, lúc bước ra phòng khách, việc đầu tiên cô ta làm là chạy ra đại sảnh, ôm lấy Thẩm Mộng Hàm cũng đang khóc.
Thẩm Mộng Hàm thực sự sợ hãi, coi việc Tiêu Mai bị bệnh nặng là do mình vô tâm, không ngừng khóc lóc tự trách.
Vừa thấy Tiêu Mai đã khỏe mạnh trở lại, Thẩm Mộng Hàm lau bước mắt, tỏ vẻ kích động.
Tiêu Mai nhẹ giọng an ủi cô ấy, chẳng khác gì một chị gái thực sự.
Nhìn thấy Trần Thái Nhật vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện, mọi người đều biết chắc chắn Tiêu Mai khỏe lại được là nhờ anh.
Trong mắt tất cả mọi người nhà họ Thẩm, khả năng của Trần Thái Nhật gần như đã ngang với thần tiên.
Chỉ cần anh ra tay, thì xảy ra kỳ tích cũng không có gì bất ngờ.
Cuối cùng cũng coi như vượt qua được nguy hiểm.
Nhưng mọi người có mặt lại phát hiện, hình như không khí giữa Tiêu Mai và Trần Thái Nhật đã có sự thay đổi rất kỳ lạ.
Hình như hai người lại càng ăn ý với nhau hơn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau có vẻ không cần nói cũng có thể hiểu được ý của đối phương.
Tề Vũ khoanh tay trước ngực, đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ ngờ vực, huých Phùng Linh Nguyệt sắc mặt nghiêm túc đang đứng bên cạnh.
“Này Tiểu Nguyệt Nhi, cô có cảm thấy hình như giữa ông chủ và chị Tiêu Mai đã xảy ra chuyện gì đó không?”
Phùng Linh Nguyệt nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt thanh tú nhìn về phía Tề Vũ với vẻ kinh hãi.
“Cô sao vậy?”, Tề Vũ sửng sốt, nhìn Phùng Linh Nguyệt đang sắp khóc.
“Không thể nào, lần này ở trong đó có một lát thôi mà, tuyệt đối không thể nào”, Phùng Linh Nguyệt tủi thân bĩu môi, dáng vẻ không thể chấp nhận được.
Tề Vũ nhíu mày, nhún vai, cũng không rảnh quan tâm đến cô ấy.
…
Tám giờ tối.
Một đoàn xe tổng cộng ba chiếc đều là Audi A8 trông rất khiêm tốn, lần lượt chạy từ đường quốc lộ về phía An Thành.
Chiếc ở giữa có một cô gái ăn mặc thanh lịch đang ngồi.
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Nhất là khí chất cổ đại, khiến người ta nhìn là khó quên.
Cô ta để kiểu tóc đơn giản, ngồi ở ghế sau, giữa đôi lông mày mang theo sự giận dữ.
Cô quản lý đang ngồi ở ghế lái phụ phía trước quay đầu lại an ủi.
"Yên Nhiên, em đừng lo, tình huống xấu nhất cũng chỉ là đối phương tống tiền, con ả kia cũng không có lý, chị đã mời luật sư giỏi nhất rồi, cho dù có kiện thì chúng ta cũng thắng chắc".
Ninh Yên Nhiên không hề có cảm giác được an ủi, vẫn tỏ ra tức tối.
"Em không sợ bên đó làm gì cả, em chỉ cảm thấy thái độ của cô ta rất đáng ghét, ra cái vẻ không biết cái gì, cứ như em mới là người gây sự vô lý vậy".
Người quản lý vội vàng nói: "Thế là cô ta sai rồi, Ninh Yên Nhiên em là người nổi tiếng trong giới nghệ sĩ Hoa Hạ, em đừng chấp loại người đó, chúng ta..."
Cô quản lý còn chưa nói xong, sắc mặt đã lóe lên vẻ khác thường, quay đầu nói với tài xế.
"Này anh, có phải đằng sau đoàn xe có mấy chiếc xe đang đuổi theo chúng ta với tốc độ cao không?"
"Hử?"
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt bỗng dưng trở nên rất khó coi.
"Hình như... đúng là thế".
Sắc mặt cô quản lý đột nhiên tái xanh.
"Dọc đường đi chúng ta đã im hơi lặng tiếng rồi mà, nhìn đối phương có vẻ cũng không giống cướp, chúng ta cũng không chọc vào ai..."
Dứt lời, cô ta đột nhiên hét to một tiếng, khiến Ninh Yên Nhiên ở hàng ghế sau giật nảy mình.
"Chết rồi! Chắc chắn là con ả kia cử người đến bắt cóc chúng ta!"
Vẻ mặt Ninh Yên Nhiên ngơ ngác, khẽ há miệng ra.
"Chị nói sao cơ?"
Cô quản lý cuống đến nỗi túa mồ hôi.
"Trời ơi, chính là đồ giả mạo kia chủ động mời chúng ta đến cửa! Cô ta đã dám chủ động hẹn gặp, thì chắc chắn là người có máu mặt ở địa phương, lần này chúng ta như dê vào miệng hổ rồi".
"Có khi đối phương đã chuẩn bị từ trước, dụ em đến An Thành, sau đó uy hiếp, dọa dẫm, bắt cóc! Dù gì hiện giờ em cũng là người đẹp nổi tiếng nhất Hoa Hạ cơ mà!"
Ninh Yên Nhiên nghe quản lý nói mà sững sờ,