Những người khác cũng bật ô rồi xuống xe.
Vừa ngẩng đầu lên, mọi người đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy quy mô và khí thế của tòa nhà trước mặt.
Đèn lồng đỏ treo cao.
Cửa son ngói cao, cột chạm phù điêu, trước cổng là một đôi sư tử đá trừ tà oai phong lẫm liệt.
Nhìn từ bên ngoài, cả tòa nhà ít nhất phải rộng mấy nghìn mét vuông.
Riêng tường bao quanh đã kéo dài không nhìn thấy điểm dừng.
Chẳng khác gì một danh gia vọng tộc hùng bá một phương ở thời cổ đại, có thể tự nuôi lính riêng trong nhà.
Trời đang mưa, ngoài ánh sáng màu đỏ u ám của đèn lồng và đèn đường gần đó, xung quanh tối đen như mực.
Một trận gió lạnh thổi qua.
Ninh Yên Nhiên và cô quản lý đứng bên cạnh không khỏi run rẩy.
"Yên Nhiên... Sao chị cứ cảm thấy xung quanh sao sao ấy, có phải là yên tĩnh quá không?"
Sắc mặt Ninh Yên Nhiên cũng nghiêm trọng, gật đầu.
Mấy chiếc xe đuổi theo vừa rồi đột nhiên rút lui.
Bây giờ ngôi nhà như xuyên không này lại thần bí khó dò như vậy.
Cứ có cảm giác như đã đến một nơi không tầm thường.
Trong gió vang lên âm thanh như tiếng huýt sáo.
Trong không khí tối tăm lạnh lẽo này, đến mấy tên vệ sĩ đi cùng cũng cảm thấy rờn rợn trong lòng.
Ninh Yên Nhiên lấy hết can đảm, bước lên trước, đứng dưới chân cột cao bằng hai người ở trước cổng.
Cô ta hít sâu mấy hơi, do dự rất lâu, rồi vẫn ngoắc tay vào chiếc vòng cửa ở miệng sư tử bằng đồng.
Cạch cạch cạch!
Ba tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng trong đêm tối.
Trong lòng Ninh Yên Nhiên thấp thỏm, lần đầu cô ta đến An Thành, chẳng có lấy một người quen, nếu đắc tội với chủ nhân của ngôi nhà sang trọng này thì sợ là khó mà thoát thân.
Dù sao đây cũng là nơi mà đến "kẻ cướp" cũng không dám đến gần.
Đúng lúc Ninh Yên Nhiên đang lo lắng.
Cánh cửa màu đỏ đột nhiên mở ra một cái hốc, một đôi mắt bình thản như giếng cổ, khí chất lạnh lùng nhưng lại sáng rực thanh tú, xuất hiện ở cái hốc đó.
"Mấy người tìm ai vậy?"
Nghe thấy giọng nữ không chút cảm xúc bên trong cánh cửa, tuy Ninh Yên Nhiên đang thấp thỏm, nhưng vẫn cắn răng tỏ vẻ bình thản, nói với giọng điệu thành khẩn.
"Tôi xin lỗi vì đã mạo muội làm phiền, chúng tôi là đoàn xe đến từ nơi khác, giữa đường bị bọn cướp đuổi theo, bất đắc dĩ mới phải đến đây lánh nạn. Xin hỏi cô có thể cho chúng tôi vào trong tránh được không?"
Vẻ mặt cô gái bên trong cánh cửa sửng sốt, nói với giọng khó tin.
"Cướp á? Ở An Thành mà có cướp sao?"
Cô quản lý nhát gan kia sợ người ta không tin, vội vàng xông tới giải thích.
"Là cướp thật đấy, không phải cướp thì cũng là dân đua xe, chúng tôi lái xe đến đâu là bọn họ lại tăng tốc đuổi theo đến đó, rõ ràng là muốn chặn xe lại, đêm hôm mưa gió thế này, không phải người xấu thì là gì?"
Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn lướt qua bên ngoài một lượt, dường như đang đánh giá các thành viên của đoàn xe.
Ninh Yên Nhiên vội vàng giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người xấu, tôi là diễn viên, đây là đồng nghiệp của tôi, những người khác là vệ sĩ và tài xế của tôi, mặc dù..."
Ninh Yên Nhiên quay đầu nhìn đội ngũ của mình, trong lòng thầm than.
Tiêu đời rồi.
Nửa đêm mưa gió, ba chiếc xe Audi đen tuyền đỗ trước cổng nhà người ta.
Phía cô ta, riêng vệ sĩ đã có sáu bảy người, tính cả tài xế thì có mười mấy người đàn ông.
Vest đen, giày da đen, kính râm...
Đột nhiên Ninh Yên Nhiên cảm thấy, cô ta dẫn chừng này người đến cổng nhà người ta, trông còn giống cướp của hơn là lũ cướp mình vừa kể.
"Chuyện đó... xin cô hãy tin chúng tôi, chúng tôi không hề có ác ý, chúng tôi chỉ đến lánh nạn chứ không phải muốn vào để cướp... à không, chuyện đó... chuyện đó..."
Ninh Yên Nhiên với dung mạo thanh tú cổ điển, lúc này cuống đến mức không biết nói gì cho phải.
Đúng lúc này thì bên trong cánh cửa vang lên giọng nói.
"Dựa vào mấy người thôi sao? Không sao, vào đi, tôi dẫn các cô đi gặp chủ nhân".
Cạch!
Cửa đã mở.
Ninh Yên Nhiên không cảm nhận được sự khinh khỉnh trong giọng nói của người mở cửa, chỉ mải đánh giá người ta.
Mặt học sinh, thân hình phụ huynh, ánh mắt