Tần Đại Dũng đã nghĩ cách ứng phó từ trước, nói mọi chuyện đều do lỗi của mình.
Khó khăn lắm mới lừa được Tần Y, Tần Thanh Tâm lại tới.
Trông thấy tình trạng thê thảm của Tần Đại Dũng, cô cũng bật khóc nức nở.
“Được rồi, đừng khóc nữa.
Không phải đã giải quyết xong hết rồi sao? Chỉ có vài vết thương ngoài da thôi, so với những vết thương của Dương Thanh trên chiến trường có đáng là gì chứ?”
Tần Đại Dũng lại lôi Dương Thanh ra làm lá chắn, hai cô gái mới dần bình tĩnh lại.
“Bố ở bệnh viện ăn uống đầy đủ còn có người chăm sóc.
Các con đều có công việc của mình, đừng tới đây nữa.
Các con tới còn ảnh hưởng bố nghỉ ngơi”.
Tần Đại Dũng lại nói.
“Nhưng mà…”
Tần Y đang định lên tiếng lại bị Tần Đại Dũng nói chen ngang: “Nhưng nhị cái gì?
“Các con cũng không phải bác sĩ, ở lại có chữa bệnh cho bố được không?”
“Bố vốn đang rảnh rỗi, bây giờ nằm viện không chăm được Tiêu Tiêu đã áy náy lắm rồi.
Nếu còn chậm trễ thời gian của các con, bố thà chết đi cho xong”.
“Hiện giờ các con đều rất quan trọng với tập đoàn Nhạn Thanh, vẫn còn nhiều nhân viên cần các con nuôi.
Nếu các con vì việc riêng mà làm chậm trễ sự phát triển của tập đoàn Nhạn Thanh, các con có xứng đáng với nhân viên của tập đoàn, xứng đáng với Dương Thanh không?”
Tần Đại Dũng tỏ vẻ tức giận nói.
Hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều không yên tâm, nhưng cũng biết Tần Đại Dũng nói có lý.
“Thế này đi, mấy ngày này con ở lại chăm sóc cho bố.
Đợi đến khi bố cử động thuận tiện rồi, con sẽ làm việc của mình sau”.
Dương Thanh cười nói.
“Không được!”
Nào ngờ đến cả Dương Thanh cũng bị từ chối: “Các con mau đi đi, còn ở đây nữa sẽ làm phiền bố nghỉ ngơi đấy”.
Thái độ của Tần Đại Dũng cực kỳ kiên định, khiến hai cô gái cảm thấy khó xử.
Cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được ông ấy, mấy người bọn họ chỉ có thể rời đi.
Mãi đến khi đám người Dương Thanh đều rời khỏi, phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại.
Trong mắt Tần Đại Dũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Chuyện hôm nay ở hầm trú ẩn dưới lòng đất của nhà họ Tôn khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.
Khi ông ấy còn rất nhỏ, trong đầu đã in sâu một vài hình ảnh, tất cả đều là ở một gia tộc lớn.
Còn có một người đàn ông trung niên lạnh lùng nói ông ấy là tương lai của nhà họ Tần, cũng là một phần trong kế hoạch hạt giống của bọn họ.
Nếu một ngày gia tộc cần, ông ấy nhất định phải trở về.
Ông ấy không biết thân phận của người đó là ai, nhưng vẫn biết người đó chính là bố mình.
Ông ấy vẫn cứ nghĩ những hình ảnh này đều ở trong giấc mơ.
Đến tận hôm nay, khi bị Tần Xương bắt cóc tới hầm trú ẩn dưới lòng đất của nhà họ Tôn, Tần Xương nói ông ấy là một phần trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần ở Vương thành Tào, ông ấy mới ý thức được những hình ảnh đó đều không phải giấc mơ.
Thì ra tất cả đều là sự thật.
“Rốt cuộc nhà họ Tần là một gia tộc như thế nào?”
Tần Đại Dũng bỗng thì thào, ánh mắt phức tạp.
Có lẽ là vì hình ảnh trong đầu quá khắc sâu nên khi Tần Xương nói cho ông ấy biết mọi chuyện, ông ấy không hề có tâm lý cự tuyệt với nhà họ Tần, ngược lại còn có xúc động muốn về thăm nhà.
Không chỉ vậy, ông ấy còn muốn gặp người đàn ông trung niên trong mơ kia.
Cùng lúc đó trong một tòa nhà cổ xưa của nhà họ Tần ở Vương thành Tào xa xôi.
Một lão già mặc trang phục truyền thống đang ngồi trên ghế bành, trước mặt có một chiếc đàn cổ.
“Tinh!”
Lão ta nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, một khúc nhạc tràn ngập tang thương lập tức vang lên.
Ở ngoài cửa có một lão già lưng hơi còng đứng sừng sững như đang chờ đợi.
“Tinh!”
Sau nốt nhạc cuối cùng bỗng vang lên một tiếng động, thì ra là dây đàn bị đứt.
Lão già mặc trang phục truyền thống cau mày nhìn ra cửa: “Vào đi!”
“Ông chủ!”
Lão già còng lưng bước vào, trầm giọng nói: “Tần Xương chết rồi!”
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng khí thế khủng bố toát ra từ trên người lão già mặc trang phục truyền thống.
Chiếc đàn cổ dưới tay lão ta thoắt cái bị gãy thành hai nửa.
Lão già vốn đã còng lưng lại càng khom người xuống, dường như chỉ có cách này mới có thể đứng vững.
“Con tôi chết rồi sao?”
Lão già mặc trang phục truyền thống nổi giận, nghiến răng nói: “Chỉ một Yến Đô nhỏ nhoi còn ai có thể giết được nó?”
Lão già mặc trang phục truyền thống chính là Tần Như Phong, chủ nhà họ Tần ở Vương thành Tào.
Đột nhiên biết tin đứa con trai mình xem trọng nhất bỏ mạng nơi xứ người, lão ta cực kỳ tức giận.
“Dương Thanh của Yến Đô!”
Lão già còng lưng trầm giọng nói: “Người sắp xưng Vương ở Yến Đô trong lời đồn chính là cậu ta!”
“Theo tin tức của Vương tộc họ Tào, Tần Xương liên thủ với ba sát thủ Hồng Trần đối phó Dương Thanh, kết quả đều bị một mình cậu ta giết sạch!”
Lão già còng lưng