Thấy Dương Thanh thật sự rời đi, Tần Thanh Tâm càng cảm thấy tủi thân, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Em biết anh sẽ không phản bội em.
Anh biết em vẫn luôn tin tưởng anh.
Em chỉ muốn một câu giải thích mà thôi, tại sao anh lại không chịu”.
Tần Thanh Tâm nghẹn ngào nhỏ giọng thì thào.
Dương Thanh rời đi mấy ngày, lúc trở về đột nhiên dẫn theo một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hơn cả cô.
Không chỉ vậy, cô gái đó còn thân mật gọi Dương Thanh là anh Thanh, hiện giờ đang sống trong nhà họ.
Tần Thanh Tâm càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức.
Cô vẫn luôn tin tưởng Dương Thanh tuyệt đối, nhưng gặp phải chuyện như vậy dù sao cũng sẽ có khúc mắc trong lòng.
Tần Thanh Tâm chỉ cần Dương Thanh giải thích một chút, coi như chỉ nói một câu anh coi Phùng Tiểu Uyển như em gái, cô cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã ra khỏi dinh thự Vân Phong.
Mặt trăng tối nay vừa sáng vừa tròn.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
“Ra đi!”
Dương Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn không gian trống không, lạnh giọng quát lên.
Ngay sau đó, một bóng người màu đen nhảy xuống khỏi cây cổ thụ cao chọc trời.
“Bịch!”
Tiếng động thật lớn vang lên.
Bóng người màu đen kia đáp xuống đất, khối đá xanh vô cùng cứng rắn lập tức biến thành bột mịn.
Dương Thanh cũng nhìn thấy gương mặt của đối phương, là một ông già mặt mày tái nhợt khiến người sợ hãi, có lẽ là bị bệnh lang ben.
Anh cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ gần bằng Vương Cảnh đỉnh phong từ trên người lão ta.
Rõ ràng đối phương vẫn còn là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, chỉ là sắp đột phá mà thôi.
Chỉ có chủ gia tộc lớn ở Vương thành mới có cao thủ mạnh như vậy.
Trong khi Dương Thanh đang lão ông ta, đối phương cũng đang nhìn anh chằm chằm, gương mặt tái nhợt bình thản nhưng trong lòng lại tràn đầy kinh hãi.
Lão ta theo lệnh chạy tới lấy mạng Dương Thanh, thế nhưng chưa kịp xông vào dinh thự Vân Phong đã bị anh phát hiện ra.
Chỉ là lão ta không cảm nhận được bất kỳ khí thế võ thuật nào từ trên người Dương Thanh.
Chỉ có hai khả năng, một là Dương Thanh chỉ là người bình thường, hai là thực lực của anh còn cao hơn cả lão ta.
Cảnh giới võ thuật của lão ta đã là Vương Cảnh hậu kỳ, nếu Dương Thanh còn mạnh hơn ông ta thì ít nhất cũng phải là Vương Cảnh đỉnh phong sao?
Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chưa tới ba mươi tuổi?
Sao có thể như vậy được?
Dương Thanh lập tức cau mày hỏi: “Ông là ai?”
“Tần Xương bị cậu giết đúng không?”
Lão ta không trả lời, lạnh giọng hỏi ngược lại.
“Thì ra là người nhà họ Tần”.
Vừa nói, lão ta vừa vọt tới trước mặt Dương Thanh, tung đấm vào thẳng mặt anh.
Lão ta chính là cao thủ mạnh nhất dưới trướng chủ nhà họ Tần, Vũ Liệt!
Đòn tấn công của Vũ Liệt cực kỳ dữ dội, không hề giống với một ông già sáu bảy mươi tuổi.
Nắm đấm cứng rắn khiến không gian như đang chấn động.
Nhưng dù lão ta có mạnh đến đâu, ở trước mặt Dương Thanh cũng chỉ có thể thất bại.