Lúc trước anh đã từng giết một cao thủ Miêu Thành, tên Miêu Vân Nghiễm.
Miêu Vân Nghiễm cũng là một đại sư cổ thuật, chỉ là ông ta thua xa lão già mặc áo đạo sĩ đen trước mặt.
Đây cũng là lý do tại sao Dương Thanh chỉ liếc mắt thôi là đã nhận ra đây là cao thủ Miêu Thành.
Bởi vì hơi thở trên người Miêu Vân Nghiễm đã bị anh giết giống hệt hơi thở của lão già mặc áo đạo sĩ đen này, có lẽ hai người là người cùng sư môn.
“Dương Thanh!”
Đúng lúc này, lão già mặc áo đạo sĩ đen nhìn sang Dương Thanh.
Đó là một gương mặt cực kỳ già nua và gầy gò, gương mặt nhăn nheo.
Lúc này, đôi mắt đen nhánh đó toả ra luồng sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh nhíu mày: “Miêu Vân Nghiễm là gì của ông?”
Hơi thở trên người lão già mặc áo đạo sĩ đen cực kỳ giống Miêu Vân Nghiễm, lúc này ánh mắt nhìn Dương Thanh cũng đầy sát khí.
Dương Thanh gần như có thể xác định được lão già mặc áo đạo sĩ đen này là người rất thân với Miêu Vân Nghiễm.
Căn cứ theo sự chênh lệch tuổi tác của hai người thì Miêu Vân Nghiễm có thể là đồ đệ hoặc con cháu của lão ta.
“Lăn đến đây chịu chết đi!”
Lão già mặc áo đạo sĩ đen rống lên phẫn nộ.
Trong nháy mắt, một luồng hơi thở kinh khủng của Thần Cảnh đỉnh phong không ngừng toát ra từ người lão ta.
“Nếu ông đã muốn chết thì tôi tác thành cho ông!”
Dương Thanh nói rồi bước ra.
Nhưng đúng lúc này, một hơi thở kinh khủng khác lại đi trước Dương Thanh một bước, xông thẳng về phía lão già mặc áo đạo sĩ đen, đồng thời còn quát to: “Muốn động đến anh Thanh thì phải bước qua xác tôi trước!”
Người đó không phải ai khác mà chính là Mã Siêu.
Mã Siêu của lúc này, toàn thân toát ra hơi thở Thần Cảnh sơ kỳ, chỉ thấy anh ra giẫm mạnh xuống đất, rống to: “Phá giải phong ấn!”
Giây tiếp theo, một luồng hơi thở võ thuật kinh khủng phát ra từ người anh ta.
“Giết!”
Anh ta rống lên rồi xông thẳng về phía lão già mặc áo đạo sĩ đen.
Lúc anh ta đang ở cảnh giới Vương Cảnh trung kỳ, sau khi phá giải phong ấn sức chiến đấu thì có thể bộc phát đến bán bộ Thần Cảnh.
Bây giờ anh ta đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ, lại phá giải phong ấn nữa, một luồng hơi thở võ thuật cao hơn Thần Cảnh hậu kỳ toát ra từ người anh ta.
Nhưng đây vẫn chưa phải là trạng thái mạnh nhất của anh ta, lúc anh ta xông về phía lão già mặc áo đạo sĩ đen, anh ta nuốt viên thuốc màu đen, hiển nhiên đó là viên thuốc Phùng Tiểu Uyển cho anh ta.
Phá giải phong ấn sức chiến đấu cộng thêm viên thuốc tăng thực lực, sau vài giây ngắn ngủi hơi thở võ thuật trên người Mã Siêu đã vọt thẳng lên Thần Cảnh đỉnh phong.
“Muốn chết!”
Lão già mặc áo đạo sĩ đen lên cơn thịnh nộ, đánh về phía Mã Siêu, trong lòng bàn tay lão ta còn có một con cổ trùng dữ tợn.
Một khi cổ trùng này dính lên người Mã Siêu, có lẽ Mã Siêu cũng sẽ trúng cổ độc giống như mười cao thủ Thần Cảnh kia.
Dương Thanh nhíu mày đổ mồ hôi thay Mã Siêu.
Thực lực của lão già mặc áo bào đen quá mạnh, lại còn là đại sư cổ thuật, trong số những người cùng cảnh giới, ít ai là đối thủ của lão ta, huống chi là người mới bước vào Thần Cảnh sơ kỳ, ép mình tăng thực lực như Mã Siêu.
“Cút!”
Bàn tay của lão già mặc áo đạo sĩ đen chuẩn bị dính lên người mình, Mã Siêu nổi giận gầm lên, bỗng giẫm mạnh xuống đất, vội vã tránh né.
Cùng lúc đó, anh ta chưởng một chiêu về phía lão già mặc áo đạo sĩ đen.
“Ầm!”
Bị trúng chiêu này nên lão già mặc áo đạo sĩ đen lùi ra sau vài bước.
Mã Siêu không hề nương tay, thừa dịp