Chiến Thần Ở Rể

1222: Cơn Giận Của Dương Thanh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong võ quán Yến Đô, lão già mặc áo đạo sĩ đen chính là Lưu lão quái của Miêu Thành, cũng chính là sư phụ của Miêu Vân Nghiễm.

      Khi ba vị Vương của Liên minh Vương tộc biết lão già mặc áo đạo sĩ đen có thể một mình đánh bại mười cao thủ Thần Cảnh, cuối cùng họ cũng biết tại sao lúc trước Lưu lão quái lại bảo họ tìm bốn cao thủ Thần Cảnh mới chịu giúp họ khống chế Đế Thôn.

      “Bởi vì bản thân lão ta là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong! Trước mặt lão ta, cao thủ Thần Cảnh cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi!”  
      Bạch Vương cười ha ha nói.

      Mặt Tiết Vương cũng toát lên vẻ kích động: “Lưu lão quái quá mạnh, lão ta lại là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Khắp Chiêu Châu này mấy ai là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong?”  
      “Đúng vậy! Cuộc chiến xưng Vương ở Yến Đô này, tất cả mọi người sẽ làm nền cho Lưu lão quái.

Có Lưu lão quái ở đây, ai có thể xưng Vương ở Yến Đô?”  
      Mã Vương cũng cười nói.

      Trong phòng họp video của Liên minh Vương tộc, lâu rồi không có tiếng cười sảng khoái như bây giờ.

      “Mọi người, có phải chúng ta nên chuẩn bị đến Yến Đô hay không?”  
      Bạch Vương chợt cười nói.

      Tiết Vương và Mã Vương đều bất ngờ nhưng thoáng chốc đã sực tỉnh ngay, có Lưu lão quái ở đây, bọn họ hoàn toàn không cần phải sợ gì.

      Mặc dù người trăm năm trước được truyền thuyết nói rằng vô cùng thần thông nhưng bây giờ đến Hoàng tộc cũng tham gia vào cuộc chiến xưng Vương ở Yến Đô này, lại có Lưu lão quái ở đây.

Nếu họ đến Yến Đô, chắc sẽ không sao.


      “Được! Bây giờ tôi sẽ đưa cao thủ của gia tộc đến Yến Đô!”  
      Tiết Vương đứng lên nói.

      Mã Vương cũng cười nói: “Tôi cũng đi chuẩn bị!”  
      Thoáng chốc phòng họp video lại chìm vào bóng tối.

      Thoáng chốc ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đã dẫn theo cao thủ đứng đầu gia tộc nhà mình lao đến sân bay chạy đến Yến Đô.

      Có Lưu lão quái ra tay, Hoàng tộc Chiêu Châu cũng vậy mà Hiệp hội Võ thuật cũng thế, tuyệt đối không ai sống sót khỏi tay Lưu lão quái để đi khống chế Đế Thôn.

      Ba vị Vương của Liên minh Vương tộc hoàn toàn không tin khắp Chiêu Châu này lại có người sẽ là đối thủ của Lưu lão quái.

      Cùng lúc đó, ở võ quán Yến Đô.

      Mã Siêu và Vương Chiến bắt tay nhau đấu với Lưu lão quái, Lưu lão quái hừng hực sức chiến đấu, mặt đầy sát khí.

      “Khốn khiếp, các người chết đi!”  
      Lão ta phẫn nộ gần lên, xoè mười ngón tay ra đánh về phía hai người.

      “Cẩn thận!”  
      Vương Chiến kinh hãi, lão ta biết mười ngón tay của Lưu lão quái đều có cổ độc, một khi bị cào trúng là sẽ trúng độc.

      Lúc trước mười cao thủ Thần Cảnh của các thế lực hàng đầu không biết Lưu lão quái là đại sư cổ thuật nên mới bị Lưu lão quái đánh bại chỉ trong một chiêu.

      Vương Chiến hét lên rồi tấn công về phía Lưu lão quái.

      Bởi vì mười ngón tay của Lưu lão quái chuẩn bị đụng lên người Mã Siêu.

      Tất nhiên Mã Siêu cũng hiểu rõ, mắt thấy hai bàn tay của Lưu lão quái chộp đến, chuẩn bị đụng lên người anh ta, anh ta giẫm mạnh xuống đất.

      “Ầm!”  
      Mặt đất dưới chân anh ta nứt toạc, cơ thể lùi thẳng ra sau.

      “Chết đi cho tôi!”  
      Nhưng đúng lúc này, vốn dĩ đã chộp trúng Mã Siêu, mắt Lưu lão quái loé sát khí, bỗng vung hai bàn tay lại ra phía sau.

      “Phụt!”  
      Ngực Vương Chiến bị cào hai vết máu.

      “Ông Chiến!”  
      Mã Siêu thấy Vương Chiến bị Lưu lão quái đánh bay, mặt tái mét vì kinh hãi, người như bùng nổ bay thẳng sang chỗ Lưu lão quái.

      Khoảnh khắc Dương Thanh thấy Vương

Chiến bị đánh bay, ánh mắt loé lên sự tức giận.


Giờ phút này, anh cảm giác cơn phẫn nộ mạnh mẽ đang mâu thuẫn với phong ấn trong người anh.

      Phùng Tiểu Uyển dùng đại pháp phong ấn huyệt vị mới khống chế được hơi thở điên cuồng trong cơ thể anh.

Một khi anh mất kiểm soát, có lẽ toàn bộ võ quán Yến Đô này sẽ máu chảy thành sông.

      Anh cũng cố chịu đựng không để mình bùng nổ nhưng lửa giận trong người cứ bùng lên dữ dội.

      Mã Siêu cũng chìm trong điên cuồng, tấn công về phía Lưu lão quái hệt như một con dã thú.

      Mà Vương Chiến thì khoảnh khắc bị Lưu lão quái đánh trúng, cảm giác vết cào ở ngực đau dớn cực kỳ, sự đau đớn đó từ từ lan ra khắp cơ thể lão ta, dường như mỗi một tế bào đều cực kỳ đau khổ.

      “A…”  
      Vương Chiến nhịn không được hét to, dù là lúc dùng thuốc Cố Cơ Phùng Tiểu Uyển điều chế cho lão ta, lão ta cũng không thấy đau đớn như vậy.

      Lão ta chỉ cảm thấy có hàng nghìn con kiến đang chui vào miệng vết thương, điên cuồng gặm cắn nội tạng lão ta.

      “Ông Chiến!”  
      Dương Thanh vừa nhúc nhích là xuất hiện trước mặt Vương Chiến, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Vương Chiến, hét lên: “Ông cố chịu đựng cho tôi!”  
      Mặt Vương Chiến méo mó vì đau, tay không ngừng gãi, mới vài giây ngắn ngủi mà miệng vết thương trên ngực lão ta đã máu thịt lẫn lộn.

      Dương Thanh dùng một tay để ấn hai tay Vương Chiến xuống đất.

      “Giết tôi! Giết tôi đi! Xin cậu hãy giết tôi!”  
      Mắt Vương Chiến đỏ lên vì máu, mặt méo mó vì đau đớn, đầu đầy mồ hôi, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ, gào to: “Cậu Thanh, xin cậu giết tôi đi! Giết tôi đi! A…”  
      Lão ta vừa gào trong đau khổ vừa bảo Dương Thanh hãy giết mình.

      Lúc này, lão ta sống không bằng chết, với lão ta mà nói chỉ có cái chết mới có thể để lão ta được giải thoát.

      Nhìn Vương Chiến đau khổ, Dương Thanh chỉ cảm thấy càng lúc càng phẫn nộ, dường như phong ấn huyệt vị đang biến mất từ từ.

      Bên kia, Mã Siêu cũng đang điên cuồng chiến đấu kịch liệt với Lưu lão quái.


Vốn dĩ thực lực của anh ta đã không bằng Lưu lão quái, nhờ vào thực lực đã cố tăng lên để đấu tiếp.

      Hơn nữa, anh ta đã bộc phát ra thực lực mạnh nhất nhưng suy cho cùng, thực lực tăng lên nhờ sử dụng bí pháp cũng chỉ có hiệu quả trong một khoảng thời gian nhất định.

      Lúc này hơi thở trên người Mã Siêu cũng yếu đi rất nhiều, bị Lưu lão quái ép đánh.

      Trái lại các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc và Hiệp hội Võ thuật lại thờ ơ lạnh nhạt, không ai ra tay giúp Mã Siêu đối phó với Lưu lão quái.

      Tất cả những thứ này làm ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Dương Thanh từ từ bùng lên.

      “Cậu Thanh, giết tôi đi!”  
      Vương Chiến đỏ mắt nói: “Mạng tôi là do cậu cứu, giết tôi rồi cậu sẽ không cần phải thấy nặng nề!”  
      “Cậu Thanh, cậu nhất định phải cố nhịn, nhất quyết đừng ra tay.

Một khi cậu ra tay rồi, mọi sự cố gắng của Tiểu Uyển đều đổ sông đổ bể!”   
      “Cậu Thanh, xin cậu giết tôi đi!”  
      Vương Chiến đau khổ không thôi, đã dùng đan dược do Phùng Tiểu Uyển điều chế nhưng vẫn không thể giảm bớt nỗi đau trong người lão ta.

      Dù vậy nhưng lão ta vẫn lo Dương Thanh sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

      “Rầm!”  
     



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện