Tần Thanh Tâm cũng trông thấy Tần Đại Dũng, bế Tiêu Tiêu đi tới: “Bố có chuyện muốn nói phải không?”
Không ai hiểu bố bằng con gái!
Tần Thanh Tâm lập tức nhìn ra sự khó xử của Tần Đại Dũng, chủ động mở lời.
“Bố vào đây trước đã!”
Dương Thanh gọi Tần Đại Dũng vào phòng, thái độ rất lễ phép.
“Tiêu Tiêu muốn ông ngoại bế!”
Tiêu Tiêu rất lâu không được gặp ông ngoại, chủ động chạy tới.
Tần Đại Dũng bế Tiêu Tiêu lên, cưng chiều thơm lên mặt cô bé.
Tiêu Tiêu bật cười khúc khích.
Tần Đại Dũng chơi với Tiêu Tiêu một lúc rồi mới nói chuyện chính: “Dương Thanh, bố muốn xin con một việc!”
Dương Thanh sững sờ, vội đáp: “Bố là bố vợ con, chúng là đều là người nhà, có gì nói ra là được, đừng nói xin gì cả”.
Tần Thanh Tâm cảm thấy ấm áp, cũng nói: “Đúng vậy, bố có gì cứ nói là được, đừng nói là xin”.
Nghe con gái và con rể nói vậy, Tần Đại Dũng lại nghĩ tới những chuyện mình từng làm, áy náy không dám nói tiếp.
“Sau khi anh bố chết, ông nội tìm mọi cách đuổi bố ra khỏi công ty.
Bố biết ông ấy sợ bố tranh đoạt với Tần Phi.
Cũng từ đó, tinh thần của bố dần sa sút”.
Tần Đại Dũng đau lòng kể: “Dạo gần đây, bố suy nghĩ rất nhiều, thực sự không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình.
Không phải bị đuổi khỏi gia tộc là mất tất cả”.
“Ngày mai bố định đi tìm việc.
Bố có kinh nghiệm quản lý công ty, cũng tự tin có thể tự nuôi sống chính mình, giảm bớt áp lực cho các con”.
Trong mắt Tần Đại Dũng tràn đầy kiên định.
Thấy vậy, Dương Thanh rất kinh ngạc.
Anh vốn tưởng lần này giúp Tần Đại Dũng bỏ cờ bạc đã tốt lắm rồi, không ngờ còn có thể kích thích ý chí phấn đấu của ông ta.
“Kỳ thật bố cũng không cần khổ như vậy.
Chúng con sẽ cố gắng làm việc.
Bây giờ là lúc bố hưởng thụ cuộc sống mới phải”.
Tần Thanh Tâm không đành lòng để Tần Đại Dũng chịu áp lực quá lớn.
“Thanh Tâm, năm nay bố mới năm mươi lăm tuổi, năm năm nữa mới đến tuổi nghỉ hưu!”
Tần Đại Dũng mỉm cười, lắc đầu nói: “Hơn nữa bố chưa từng nghĩ công việc là áp lực, mà là một loại hưởng thụ.
Chỉ sợ bố xa rời việc kinh doanh quá lâu, không biết còn thích ứng được với thị trường hiện tại hay không”.
“Thanh Tâm, nếu bố đã có lòng gây dựng sự nghiệp, chúng ta là con nên ủng hộ bố.
Dù chỉ có năm năm nhưng cũng là một cách sống, con ủng hộ bố”.
Dương Thanh khuyên nhủ.
Anh rất tán thưởng tinh thần tích cực này của Tần Đại Dũng.
Tần Đại Dũng cảm động nhìn anh, lần đầu tiên yêu quý đứa con rể này đến vậy.
Suy nghĩ một lúc, Tần Thanh Tâm cũng gật đầu: “Nếu bố đã muốn vậy, con cũng sẽ ủng hộ hết mình!”
“Được, cảm ơn các con đã hiểu cho bố!”
Tần Đại Dũng rất vui, sa đọa quá lâu khiến ông ta cực kỳ hối hận, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng bù lại khoảng thời gian đã lãng phí trong quá khứ.
Ông ta nhìn đồng hồ, mỉm cười đứng dậy: “Cái gì nên nói đều nói cả rồi.
Bố đi đây, các con ngủ sớm đi!”
“Bố!”
Ông ta đang định rời đi, Dương Thanh chợt gọi lại.
“Còn việc gì nữa sao?”
Tần Đại Dũng nghi hoặc hỏi.
“Không dám giấu bố, con có vài công ty đều đang thiếu người, định mời bố đến công ty của con làm việc, không biết bố có đồng ý hay không?”, Dương Thanh hỏi.
Bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã có Tần Y, tập đoàn Tam Hòa có Tần Thanh Tâm, công ty của nhà họ Dương ở Châu Thành có Lạc Bân, còn Spa Hoàng Hà có Vương Cường.
Nhưng ở Giang Hải anh vẫn còn một công ty vật liệu xây dựng Long Hà chưa có người đáng tin để giao quyền.
Lúc trước Tần Đại Dũng là quản lý cấp cao của tập đoàn Tần Thị.
Chính vì ông ta có năng lực xuất chúng, cụ Tần mới sợ ông ta đoạt vị trí người thừa kế của Tần Phi mà tìm cách đuổi đi.
Mặc dù ông ta đã nghỉ việc từ lâu, thị trường cũng