Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh.
“Sếp Trương, ông đừng để ý đến thằng vô dụng này, đợi chúng ta ký hợp đồng xong sẽ tính sổ với cậu ta sau!”, cụ Tần cũng cảm nhận được bầu không khí hơi khác thường, nên vội vàng thúc giục.
“Ký cái quái gì nữa!”
Trương Quảng xé luôn bản hợp đồng thành hai mảnh, giơ tay chỉ vào mặt Dương Thanh, tức giận quát: “Tao còn đang định tìm mày để tính sổ, không ngờ mày lại là người nhà họ Tần.
Hôm nay, tôi không những không hợp tác với mấy người, mà còn muốn chèn ép nhà họ Tần, để cho mấy người biết kết cục khi đắc tội với Trương Quảng tôi”.
Hôm qua, Trương Quảng bị Dương Thanh đá bay, sau đó đám người được ông ta gọi tới cũng bị Mã Siêu đánh tan tác, ngay cả bản thân ông ta cũng bị đánh một trận.
Ông ta còn đang nghĩ mình phải báo thù thế nào, không ngờ cơ hội lại tới ngay trước mắt.
“Cái gì? Cậu ta dám đắc tội với sếp Trương sao, đúng là điếc không sợ súng mà!”
Tần Phi ngạc nhiên, vội vàng nói: “Sếp Trương, thằng ranh này không phải người nhà họ Tần, cậu ta không có bất kỳ quan hệ gì với chúng tôi”.
“Không có cái mặt mày!”
Trương Quảng đấm vào mặt Tần Phi rồi quát: “Lúc nãy cô ta đã gọi ông nội rồi, mày còn nói không có quan hệ gì? Mấy người muốn hợp tác với chúng tôi sao, nằm mơ đi, mấy người đừng ảo tưởng nữa!”
Tối qua Tần Thanh Tâm đã nghe Tần Y kể lại chuyện ở nhà trẻ rồi, cũng biết chuyện Dương Thanh ra tay đánh Trương Quảng.
Nhưng cô không thể ngờ rằng, hai người này lại chạm mặt nhanh như thế, hơn nữa còn trong trường hợp quan trọng thế này.
Cụ Tần cũng sốt ruột, vội bước tới nói: “Sếp Trương, thằng khốn này thật sự không có quan hệ gì với nhà họ Tần.
Bây giờ chỉ cần một câu nói của ông, tôi có thể đuổi cậu ta ra khỏi gia tộc, còn chuyện hợp tác, mong ông hãy suy nghĩ lại!”
“Tần Thanh Tâm, cô hãy nhìn chuyện tốt mà thằng chồng vô dụng của cô đã làm đi, không ngờ ngay cả sếp Trương mà cậu ta cũng dám đắc tội!”
“Cậu ta đúng là tai họa của nhà họ Tần, năm năm trước suýt chút nữa cậu ta đã phá nát nhà họ Tần rồi, thế mà hôm nay còn muốn phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta nữa”.
“Chủ tịch, bây giờ ông hãy trục xuất cả nhà bọn họ ra khỏi gia tộc đi!”
Nhất thời, toàn bộ dòng chính của nhà họ Tần trong phòng họp đều ước gì mình có thể ra tay trục xuất Dương Thanh và Tần Thanh Tâm ra khỏi gia tộc.
Trương Quảng vốn đang rất tức giận, nhưng thấy nhà họ Tần không hề chào đón Dương Thanh, thì cơn giận bỗng chốc tiêu tan đi hơn nửa.
Ông ta nhìn Dương Thanh ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Nếu mấy người muốn tiếp tục ký hợp đồng với nhà họ Trương chúng tôi cũng được thôi, nhưng tôi muốn thằng nhãi này phải quỳ xuống cầu xin tôi!”
Trương Quảng vừa dứt lời, ánh mắt Dương Thanh thoáng hiện lên ý muốn giết người mãnh liệt.
Cụ Tần nghe vậy thì không hề do dự, mà quát vào mặt Dương Thanh: “Thằng ranh kia, mày còn không mau quỳ xuống cầu xin sếp Trương bỏ qua cho nhà họ Tần đi!”
Dương Thanh vẫn đứng thẳng người, nhìn cụ Tần bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Anh lạnh lùng nói: “Ông thậm chí còn chưa biết rõ giữa tôi và ông ta đã xảy ra chuyện gì, đã bảo tôi quỳ xuống cầu xin ông ta rồi sao?”
“Ông luôn miệng nói tôi không có quan hệ gì với nhà họ Tần, vậy thì việc ông ta có bỏ qua cho nhà họ Tần hay không cũng đâu liên quan gì đến tôi?”
“Bảo Dương Thanh tôi quỳ xuống sao, mấy người không có tư cách đó đâu!”
Lúc này, Dương Thanh đầu đội trời chân đạp đất, ngạo nghễ đứng đó, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ.
Tần Thanh Tâm đứng gần anh nhất, lúc nhìn thấy Dương Thanh mạnh mẽ như thế thì trong lòng hơi ngạc nhiên.
Năm năm không gặp, không ngờ anh đã thật sự thay đổi rồi.
“Khốn khiếp!”
Ông cụ nghe Dương Thanh nói thế thì tức đến mức toàn thân run rẩy, một lúc sau mới mắng ra hai chữ này.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da vội vàng đi vào phòng họp, căng thẳng nói: “Chủ tịch, sếp Lạc bên tập đoàn Nhạn Thanh tới rồi!”
“Tập đoàn Nhạn Thanh?”, ông cụ nghe vậy sửng sốt.
Sau đó mọi người nhìn thấy một người đàn ông trung niên sải bước đi vào, đó chính là Lạc Bân, tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh.
“Không biết sếp Lạc hạ cố đến thăm nên không tiếp đón từ xa, mong sếp Lạc lượng thứ!”, cụ Tần vội bước tới, hơi khom lưng, dáng vẻ rất thấp hèn.
Trương Quảng cũng cả kinh, không ngờ mình có thể gặp mặt Lạc Bân trong công ty nhà họ Tần, nên vội vàng đi tới vươn hai tay ra, nịnh nọt: “Sếp Lạc, chào ông! Tôi là Trương Quảng của nhà họ Trương, bố tôi là...”
Lạc Bân cười khẩy: “Nhà họ Trương? Nhà nào vậy?”
Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, mặt Trương Quảng dại ra, trên mặt vừa hiện lên tia tức giận thì chợt nhớ tới lời nhắc nhở của bố mình: “Tập đoàn Nhạn Thanh là sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn quyền thế đứng đầu Yến Đô.
Trước mặt gia tộc Vũ Văn, nhà họ Trương chúng ta chẳng là cái thá gì cả! Cho nên con đừng bao giờ đắc tội với bất kỳ người nào có liên quan đến tập đoàn Nhạn Thanh”.
Nghĩ đến những lời này, Trương Quảng mới cố nén cơn giận của mình.
“Ông không phục sao?”
Lạc Bân bỗng nhìn về phía Trương Quảng.
Trương Quảng ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “Sếp Lạc, ông nói rất đúng, trong mắt ông, nhà họ Trương chúng tôi chẳng là cái thá gì cả, cho nên ông đừng chấp nhặt với tôi”.
Mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả áo ông ta.
Mặc