Tần Thanh Tâm vô cùng không cam lòng và ấm ức.
Tập đoàn Tam Hòa vốn do một tay cô gây dựng nên, vậy mà lại bị nhà họ Tần cướp đi.
Khó khăn lắm cô mới tìm được cơ hội lấy lại công ty, cuối cùng ông nội lại không giữ lời.
"Không phục?"
Cụ Tần lạnh lùng nói: "Nếu không phải do thằng chồng rác rưởi của cháu làm mất lòng Trương Quảng thì chúng ta đã nắm chắc hợp đồng với nhà họ Trương rồi.
Nếu thêm cả chuyện có thể hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, năm nay nhà họ Tần chúng ta nhất định có thể vươn lên thành gia tộc hàng đầu.
Cháu còn mặt mũi để nói không phục hay sao?"
Lời của lão ta như con dao đâm thẳng vào lòng của Tần Thanh Tâm.
"Có nghĩa là nếu như Thanh Tâm có thể ký được hợp đồng với nhà họ Trương, ông sẽ giao chức chủ tịch cho cô ấy?"
Lúc này, Dương Thanh đang đứng bên cạnh Tần Thanh Tâm, bình tĩnh nhìn cụ Tần.
Nếu như Mã Siêu ở đây nhất định sẽ biết trạng thái này của Dương Thanh mới là lúc đáng sợ nhất.
"Cậu là cái thá gì mà dám bàn điều kiện với tôi?"
Lão ta khinh thường nhìn Dương Thanh nói, rồi lại nhìn Tần Thanh Tâm: "Cho dù cháu có thể lấy được hàng trăm hợp đồng với nhà họ Trương đi chăng nữa thì ông cũng không giao vị trí chủ tịch cho cháu".
Nói xong những lời này, lão ta xoay người rời đi.
Tất cả mọi người có mặt ở đây thấy vậy thì đều trở mặt, gió chiều nào xoay theo chiều đấy, đứng về phía Tần Phi.
"Tần Thanh Tâm, cô nghĩ ký được hợp đồng rồi thì cô là người có công chắc?"
"Đúng vậy, đây gọi là lập công chuộc tội".
"Vẫn là cụ Tần sáng suốt, không giao công ty cho người phụ nữ không biết xấu hổ này".
"Phi mới là người thừa kế của ông cụ, cô xứng để tranh giành với cậu ấy sao?"
Mọi người vừa rồi đang a dua nịnh hót Tần Thanh Tâm đều lật mặt.
Lời của cụ Tần làm cho Tần Thanh Tâm tan nát cõi lòng.
Cô không cam lòng biết bao khi tập đoàn Tam Hòa bị cướp đi, nên năm năm nay cô đã phải trả giá rất nhiều để có thể lấy lại quyền điều hành công ty.
Cô không ngờ mình làm rút ruột rút gan lại đổi lấy kết cục thế này.
"Tần Thanh Tâm, từ hôm nay trở đi, tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Tam Hòa.
Tương lai, tôi sẽ làm chủ nhà họ Tần".
Tần Phi đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý, rồi khinh thường liếc nhìn Dương Thanh, anh ta nhìn về phía Tần Thanh Tâm nói: "Nếu tôi mà là cô thì tôi sẽ ly hôn với thằng vô dụng này.
Cậu ta còn ở đây thì suốt đời cô chỉ có thể ngước mặt lên nhìn tôi mà thôi".
Dương Thanh bỗng nhiên cất bước đi tới, Tần Phi cười lạnh: "Sao nào? Muốn đánh tao ấy hả? Mày ngon thì cứ thử xem, chỉ cần dám đụng vào một ngón tay của tao thì Tần Thanh Tâm cứ chờ bị buổi khỏi gia tộc đi!"
Nhiệt độ của cả hành lang trong chớp mắt giảm xuống vài độ, Dương Thanh vô cảm nhìn Tần Phi: "Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả.
Có vài chuyện đã làm rồi thì phải trả giá".
Tần Phi bỗng vô cùng chột dạ, tức giận nói: "Tên ăn hại này, mày nói linh tinh gì thế? Nói chuyện với kẻ vô dụng như mày chính là đang sỉ nhục tao".
Anh ta nói xong liền vội vàng rời đi.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh như băng.
Năm năm trước, chính Tần Phi đã lên kế hoạch hãm hại Tần Thanh Tâm.
Có vài người phải trả giá cho việc này.
Mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Tần Thanh Tâm và Dương Thanh.
"Tâm, chúng ta đi thôi!"
Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm đau khổ, trong lòng anh khó chịu không nói nên lời.
"Vì sao lại là anh? Vì sao anh lại quay về? Rốt cuộc tôi đã nợ anh gì hả? Vì anh, tôi đã thất bại hết lần này đến lần khác.
Anh có biết tập đoàn Tam Hòa có ý nghĩa như nào với tôi không?"
Tần Thanh Tâm nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt vô cùng oán hận.
Giờ đây, cô như đã suy sụp, bật khóc nức nở.
Hồi lâu sau, cô mới dần bình tĩnh lại.
Tần Thanh Tâm nhìn Dương Thần bằng vẻ mặt phức tạp, cô cắn đôi môi đỏ mọng, bỗng lên tiếng: "Xin lỗi anh!"
Dương Thanh vô cùng bất ngờ, không ngờ Tần Thanh Tâm lại xin lỗi mình.
Anh khẽ lắc đầu, nghiêm túc hỏi: "Em có muốn lấy lại tập đoàn Tam Hòa không?"
"Tập đoàn Tam Hòa do một tay tôi gây dựng nên, tôi đã nhìn nó từng bước phát triển, giống như đứa con của mình, nên đương nhiên tôi muốn giành lại rồi.
Mấy năm nay tôi đã làm bao nhiêu việc cho gia tộc này, vậy mà lại bị bọn họ ức hiếp như vậy.
Nếu như không vì không cam lòng, tôi đã sớm rời khỏi nhà