Ngụy Sâm không dám ngăn cản, gật đầu lia lịa, há miệng kêu “ô ô” không ngừng.
Vừa rồi lúc Dương Thanh ấn đầu ông ta xuống, cả gương mặt đều bị nện vào mặt bàn, cái mũi đã bị gãy, răng cũng bay mất vài cái.
Hiện giờ mặt mũi ông ta sưng vù, muốn nói cũng nói không ra.
Lúc này Dương Thanh mới cất bước rời đi, đến cửa chợt dừng lại: “Cho ông một đêm để suy nghĩ, trước mười giờ sáng mai tôi đợi câu trả lời của ông ở Spa Hoàng Hà!”
Dứt lời, anh lập tức đi ra ngoài.
Cả người Ngụy Sâm như bị hút cạn sức lực, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.
Lúc Dương Thanh trở về biệt thự, trời đã tối.
.
đam mỹ hài
“Anh rể, anh về rồi à?”
Thấy Dương Thanh về, Tần Y chủ động chào hỏi.
Dương Thanh nhìn chằm chằm Tần Y mấy lần, thấy sắc mặt cô ta bình thường, ánh mắt linh động không giống giả vờ.
Xem ra cô ta đã vượt qua được chuyện hôm nay.
“Anh đang lo chuyện lúc chiều sẽ khiến em bị ám ảnh sao?”
Tần Y tới gần, chủ động ôm cánh tay Dương Thanh cười hì hì.
Dương Thanh lén rút tay về, cười nói: “Xem ra em không sao!”
Nào ngờ anh vừa rút tay xong, Tần Y lại ôm tay anh tiếp, mỉm cười nói: “Anh rể, từ hôm nay trở đi em sẽ không gọi anh là anh rể nữa!”
“Hả?”
Dương Thanh ngơ ngác hỏi: “Không gọi anh rể thì gọi là gì?”
“Từ bé em đã muốn có anh trai.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, chỉ có anh mới khiến em cảm thấy giống anh trai.
Vậy nên từ hôm nay em sẽ gọi anh là anh trai!”
Tần Y lắc cánh tay Dương Thanh, vui vẻ nói.
Thấy Tần Y đang ôm tay Dương Thanh, Tần Thanh Tâm hơi thấy ghen, vội đi tới kéo Tần Y ra: “Được rồi, để anh rể em ăn cơm đã.
Ăn xong lại nói chuyện sau”.
“Chị, em nói rồi mà, anh ấy là anh trai em.
Sao chị còn nói là anh rể nữa?”, Tần Y trợn mắt nói.
Tần Thanh Tâm bất lực hùa theo: “Được rồi, anh ấy là anh trai em.
Cho anh trai em ăn cơm đã được không?”
“Hai đứa đang nói linh tinh gì vậy?”
Không biết Châu Ngọc Thúy chạy ra từ lúc nào, nghe thấy hai chị em nói chuyện liền đen mặt.
“Con muốn nhận Dương Thanh làm anh trai, sao lại là nói linh tinh?”, Tần Y không vui nói.
Từ lần trước Châu Ngọc Thúy khiến Tần Y tổn thương, đến tận bây giờ cô ta vẫn không chịu tha thứ cho mẹ mình.
“Hừ!”
Châu Ngọc Thúy lạnh lùng nói: “Chẳng qua là Tô Thành Vũ chịu ơn cậu nên mới tặng cậu tòa biệt thự này thôi mà?”
Bà ta không hề biết tòa biệt thự này do Dương Thanh mua về.
Từ lúc nghe Tô Thành Vũ chính miệng nói Dương Thanh từng giúp đỡ nhà họ Tô ở khách sạn Vườn Sao, bà ta vẫn luôn cho rằng tòa biệt thự này do Tô Thành Vũ tặng Dương Thanh để đền ơn.
“Mẹ, Dương Thanh tự mua đấy, không liên quan đến nhà họ Tô đâu”, Tần Thanh Tâm lên tiếng giải thích.
“Năm năm trước cậu ta còn lừa của bố con năm trăm nghìn, làm sao chỉ đi lính năm năm đã mua được biệt thự xa hoa như vậy?”, Châu Ngọc Thúy châm chọc nói.
“Châu Ngọc Thúy, bà nói đủ chưa?”
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên từ ngoài cổng.
Tần Đại Dũng vừa tan làm về đến nhà.
“Năm năm trước, đúng là Dương Thanh hỏi vay tôi năm trăm nghìn, nhưng là để cứu mẹ nó.
Nhưng đáng tiếc, nó chưa kịp mang tiền đến bệnh viện, mẹ nó đã bất hạnh ra đi”.
Tần Đại Dũng lạnh giọng nói: “Ngày hôm sau Dương Thanh lập tức trả lại tiền cho tôi, bà cũng biết chuyện này mà.
Khi ấy bà còn cãi nhau với tôi một trận vì tôi cho nó vay tiền.
Nhưng khi nó vừa trả tiền về, bà lập tức mang đi cho cháu bà mượn.
Năm năm rồi vẫn chưa thấy cháu bà trả tiền lại cho tôi đâu!”
“Tần Đại Dũng, ông nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Châu Ngọc Thúy thẹn quá hóa giận, lập tức phủ nhận.
Tần Đại Dũng hừ lạnh nói: “Tôi nói sai hay không bà tự biết!”
Sau khi trải qua nửa tháng chìm trong bóng tối không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như Tần Đại Dũng đã biến thành một người khác.
Hiện giờ, khí thế của ông ta vô cùng mạnh mẽ.
“Tần Đại Dũng, cháu tôi chỉ vay ông năm trăm nghìn.
Tôi theo ông chịu khổ nhiều năm như vậy, lấy của ông năm trăm nghìn cho cháu vay thì đã sao? Hơn nữa chúng ta là vợ chồng, số tiền đó là tài sản chung theo pháp luật”.
Châu Ngọc Thúy sử dụng “tuyệt chiêu” khóc rống.
“Năm trăm nghìn đó là tiền của hồi môn tôi nhịn ăn nhịn mặc lúc còn ở công ty để dành cho hai con gái.
Bà thì hay rồi, không thèm hỏi ý kiến tôi đã tự tiện cho cháu bà vay tiền”.
Hai mắt Tần Đại Dũng đỏ ngầu vì tức giận: “Kết quả thì sao? Cháu bà lấy được tiền liền mua xe xịn! Khi đó