Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nói chuyện hung dữ với Châu Ngọc Thúy như vậy.
Sau khi về phòng, Tần Thanh Tâm lau nước mắt nói với Dương Thanh: “Em xin lỗi!”
Dương Thanh lắc đầu bế Tiêu Tiêu lên, nhìn Tần Thanh Tâm nói: “Em là vợ của anh, không bao giờ phải nói với anh ba chữ này!”
Tần Thanh Tâm cảm thấy lòng mình ấm áp, nhớ lại những điều Dương Thanh làm cho mình thì cảm động rơi nước mắt, vội vàng chạy vào nhà tắm.
Dương Thanh thở dài thườn thượt.
Gặp phải bà mẹ như Châu Ngọc Thúy cũng là nỗi bất hạnh của cô và Tần Y.
“Bố ơi mẹ khóc rồi.
Bố dỗ mẹ đi, mẹ sẽ không khóc nữa!”
Tiêu Tiêu ngồi trong lòng Dương Thanh, đôi mắt to tròn đáng yêu khẽ chớp nói với anh.
Dương Thanh nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, mỉm cười cưng chiều: “Con muốn bố dỗ mẹ thế nào?”
Tiêu Tiêu đáp: “Bố phải gọi mẹ là vợ yêu, nói yêu mẹ yêu Tiêu Tiêu, phải nói cả đời này sẽ ở bên mẹ và Tiêu Tiêu”.
Dương Thanh buồn cười nói: “Không phải con bảo bố dỗ mẹ sao? Đây không phải là đang dỗ con à?”
“Bởi vì mẹ không vui nên con cũng không vui.
Bố dỗ một lát là con vui liền!”, đôi mắt của Tiêu Tiêu rất đẹp, to tròn lấp lánh.
Lúc này, Tần Thanh Tâm đã ra khỏi nhà tắm, nước mắt không rơi nữa nhưng vành mắt lại đỏ hoe.
“Vợ yêu!”
Dương Thanh đột nhiên gọi cô.
Dương Thanh vẫn luôn gọi cô là “Tâm”, bây giờ lại gọi vợ yêu khiến cô cực kỳ kinh ngạc.
Dương Thanh hắng giọng một cái, nở nụ cười dịu dàng nhìn Tần Thanh Tâm: “Vợ à, anh yêu em, yêu Tiêu Tiêu.
Anh sẽ ở bên em và Tiêu Tiêu cả đời!”
Gương mặt u buồn của Tần Thanh Tâm lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt ướt nhòe trợn trừng lên lườm Dương Thanh một cái, ngại ngùng nói: “Anh làm gì vậy? Tiêu Tiêu đang ở đây đấy!”
Tiêu Tiêu bật cười khanh khách, tự hào khen ngợi: “Đúng rồi, bố làm tốt lắm.
Bố xem đi, mẹ không khóc nữa rồi kìa!”
Thấy bộ dạng tự hào của cô bé, Dương Thanh cảm thấy dở khóc dở cười.
Lúc này Tần Thanh Tâm mới hiểu ra.
Khó trách Dương Thanh lại đột ngột nói mấy lời buồn nôn như vậy, thì ra là bị Tiêu Tiêu dạy hư.
“Mẹ tới đây với con đi!”
Tiêu Tiêu vẫy tay với Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm xấu hổ vì ở quá gần Dương Thanh, đặt mông ngồi xuống chỗ cách anh chừng nửa mét.
“Mẹ ngồi gần chút nữa đi!”
Tiêu Tiêu không hài lòng nói.
“Con bé này, con muốn làm gì hả?”
Tần Thanh Tâm cười nói, cuối cùng vẫn nghe theo lời cô bé ngồi gần vào.
“Mẹ ơi, gần nữa đi!”
Tiêu Tiêu vừa dứt lời liền chạy ra khỏi vòng ôm của Dương Thanh, kéo tay của anh và Tần Thanh Tâm đan vào nhau.
“Bố phải nắm tay mẹ nhiều vào, mẹ mới vui vẻ!”
Tiêu Tiêu đứng trước mặt hai vợ chồng, tay chống nạnh, hài lòng gật đầu nhìn tay hai người đang nắm lại.
Cả Dương Thanh và Tần Thanh Tầm đều dở khóc dở cười.
Tần Thanh Tâm cũng không giãy dụa, chỉ hơi thẹn thùng.
Nhưng nhờ có Tiêu Tiêu, nỗi buồn trong lòng cô đã bị quét sách.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Tần Thanh Tâm vô thức rụt tay lại, đứng dậy nói: “Để em đi mở cửa!”
Sau khi mở cửa, cô thấy Tần Đại Dũng đang đứng ở ngoài.
“Bố làm sao vậy? Sao mồ hôi nhễ nhại thế?”
Tần Thanh Tâm kinh ngạc nói: “Bố mau vào phòng đi!”
Tần Đại Dũng đi vào trong, cười khổ nói: “Vừa rồi bố dọn dẹp một vài thứ trong phòng”.
“Sao nửa đêm nửa hôm bố lại đi dọn phòng vậy?”
Tần Thanh Tâm nghi hoặc hỏi rồi rót một cốc nước lọc cho Tần Đại Dũng
“Đồ của bố đã được thu dọn xong xuôi rồi.
Ngày mai bố và mẹ con sẽ dọn ra ngoài ở”.
Tần Đại Dũng chợt lên tiếng: “Bố có thể làm lại cuộc đời đều nhờ có Dương Thanh.
Bố và mẹ con đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Dương Thanh, bố thực sự không có mặt mũi sống cùng nhà với hai đứa nữa”.
Tần Thanh Tâm và Dương Thanh đều sững sờ.
Dương Thanh vội khuyên nhủ: “Bố đừng nói vậy! Cả một tòa biệt thự rộng như thế này, đâu phải không có chỗ ở.
Bố mẹ dọn ra ngoài làm gì?”
“Dương Thanh, bố biết con thật lòng muốn đối tốt với bố mẹ.
Nhưng nói thật lòng, bây giờ bố có thể đi làm ở công ty vật liệu xây dựng Long Hà là tốt lắm rồi.
Mỗi ngày đều sống trong biệt thự của con, bố cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông vậy”.
Vành