Đợi đến khi Tần Thanh Tâm ra ngoài, hai người họ đã đánh nhau xong.
Mái tóc dài của Châu Ngọc Thúy xõa tung, dép lê dưới chân cũng biến mất.
Nhưng Tần Ngọc Dũng còn thê thảm hơn, trên mặt có ba vết xước máu tươi rỉ ra, rõ ràng là bị Châu Ngọc Thúy cào.
“Tần Đại Dũng, tôi gả cho đồ vô dụng như ông được gần ba mươi năm rồi.
Ông đã cho tôi được cái gì chưa?”
“Khó khăn lắm cuộc sống mới an nhàn hơn một chút, ông lại bắt tôi dọn ra ngoài thuê nhà khác.
Tại sao hả?”
“Muốn thì ông tự đi đi!”
Châu Ngọc Thúy chống nạnh, thái độ cứng rắn không chịu chuyển nhà.
Lúc này Dương Thanh mới biết bọn họ đánh nhau vì chuyện dọn nhà.
“Đúng, tôi chưa cho bà cái gì.
Nhưng bà đã cho tôi cái gì chưa? Bà đã làm gì cho gia đình này chưa?”
“Cả ngày bà chỉ biết chơi bời lêu lổng, xem tivi, không thèm làm việc nhà, đến cả cơm cũng không nấu.
Bà lấy tư cách gì ở lại đây?”
“Bà muốn hay không thì cũng phải đi với tôi!”
Tần Đại Dũng cũng rất kiên quyết, lần đầu tiên tỏ ra mạnh mẽ như vậy.
Hai vợ chồng không ai chịu thỏa hiệp.
“Tần Y nói tháng sau sẽ thuê giúp việc về nấu cơm dọn dẹp nhà cửa rồi!”, Châu Ngọc Thúy thản nhiên nói.
“Sao bà mặt dày thế nhỉ?”
Nghe vậy, Tần Đại Dũng càng thêm tức giận: “Bà ở nhà cả ngày ăn chơi hưởng thụ không làm gì cả, còn để con gái phải thuê giúp việc? Có người mẹ nào mặt dày như bà không hả?”
“Đâu phải tôi bắt con bé thuê? Ông quát tôi cái gì? Hơn nữa tôi nuôi hai đứa nó lớn bằng từng này, bây giờ bảo chúng nó tiêu chút tiền hiếu kính tôi cũng sai sao?”, Châu Ngọc Thúy cười lạnh.
Tần Đại Dũng tức muốn chết: “Con gái của tôi liên quan gì tới bà? Chúng nó lớn như vậy, bà đã cho chúng nó cảm nhận được tình thương của mẹ bao giờ chưa? Bà lấy đâu ra mặt mũi đòi ở đây ăn bám con gái tôi?”
Trong lúc tức giận, Tần Đại Dũng đã nói lỡ miệng, nhưng Tần Thanh Tâm và Tần Y không hề phát hiện ra.
Châu Ngọc Thúy chợt thấy bối rối, ánh mắt dần né tránh, chột dạ nói: “Tần Đại Dũng, ông muốn đi thì tự đi.
Tôi sẽ không dọn ra ngoài ở với ông đâu”.
“Bà không chịu đi phải không? Được, nếu bà không đi, sáng sớm mai tôi chờ bà trước cổng Tòa án, chúng ta ly hôn xong sẽ không còn quan hệ gì nữa”, Tần Đại Dũng nói xong liền quay đi.
Châu Ngọc Thúy lập tức hoảng sợ, trong mắt ẩn chứa sự bối rối.
“Thanh Tâm, bố con đòi ly hôn với mẹ kìa.
Con mau khuyên ông ấy đi!”
Châu Ngọc Thúy sợ quá, vội vàng cầm tay Tần Thanh Tâm nhờ vả.
Tần Thanh Tâm bình tĩnh nhìn bà ta: “Mẹ cũng biết tính bố mà.
Bố muốn làm gì không ai khuyên nổi.
Bố đã muốn dọn ra ngoài thì mẹ hãy đi cùng đi, đừng để bố phải ở một mình”.
Nghe vậy, Châu Ngọc Thúy lập tức sững sờ.
Bà ta không ngờ một đứa con gái luôn ngoan ngoãn hiếu thảo như Tần Thanh Tâm lại có thể nói ra những lời này.
“Con đang đuổi mẹ đi sao?”, Châu Ngọc Thúy đỏ mắt chất vấn.
Tần Thanh Tâm lạnh nhạt nói: “Con không đuổi mẹ đi, con chỉ không muốn bố phải sống một mình”.
Dứt lời, Tần Thanh Tâm liền quay lưng rời đi.
Châu Ngọc Thúy nhìn theo bóng lưng của cô, vẻ mặt ngày càng dữ tợn: “Được, được lắm.
Tất cả các người đều đối xử với tôi như vậy.
Tôi sẽ bắt các người phải trả giá!”
Hiện giờ trong mắt Châu Ngọc Thúy tràn ngập thù hận, chỉ là không ai trông thấy.
“Không sao chứ?”
Dương Thanh thấy Tần Thanh Tâm về phòng, nhẹ giọng hỏi.
Tần Thanh Tâm lắc đầu: “Không sao, chúng ta ngủ thôi!”
Một đêm bình yên trôi qua.
Sáng hôm sau, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm dắt Tiêu Tiêu ra khỏi phòng liền thấy hai vali hành lý được xếp sẵn trong phòng khách và một vài thứ lặt vặt khác.
“Bố muốn dọn đi thật sao?”
Tần Thanh Tâm không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Thanh Tâm, các con cứ yên tâm.
Bố thuyết phục được mẹ con rồi.
Bố mẹ dọn ra ngoài ở nhưng tiền thuê nhà ít lắm, đủ cho bố mẹ sống qua ngày”.
Ba vết xước trên mặt Tần Đại Dũng đã đóng vảy.
Ông ta khẽ cười: “Y Y cứ ở lại đây, mấy đứa có thể