“Không! Tôi chắc chắn cậu là Tướng quân của biên giới phía Bắc!”
Thủ lĩnh Hồng Trần kiên quyết nói: “Thông tin về cậu tôi thuộc nằm lòng, sáu năm trước cậu đã tiến vào biên giới phía Bắc chiến vực Chiêu Châu”.
“Mà ở biên giới phía Bắc chỉ có Tướng quân Dương Bất Bại được mệnh danh là có khả năng một mình sánh bằng nửa quốc gia”.
“Mày không phải Dương Bất Bại thì còn ai vào đây?”
Dương Thanh cười khẩy: “Nếu ông cứ khăng khăng như vậy thì tùy ông”.
Lúc này anh càng giải thích thì mọi người sẽ càng nghi ngờ hơn.
Quả nhiên, Dương Thanh vừa nói ra câu này thì bọn sát thủ đang nghi ngờ thân phận của anh lập tức thả lỏng.
Đúng như anh nói, núi cao còn có núi cao hơn.
Ai có thể bảo đảm ở biên giới phía Bắc không có cao thủ nào mạnh hơn Tướng quân chứ?
Nếu như Dương Thanh là Tướng quân thì sao Chiêu Châu có thể để Dương Thanh đi được?
Vậy nên chưa chắc Dương Thanh là vị Tướng quân của biên giới phía Bắc.
Chỉ có thủ lĩnh Hồng Trần là chắc chắn về thân phận thật sự của anh.
“Giao anh em của tôi ra đây, tôi sẽ tha cho ông một mạng!”
Dương Thanh lạnh giọng quát.
Cứu người mới là quan trọng nhất.
“Dương Thanh, có phải cậu biết chắc Hồng Trần không làm gì được cậu không?”
Thủ lĩnh Hồng Trần đột nhiên hỏi.
Anh nhướng mày: “Tôi không muốn nói lần thứ hai! Cho ông một cơ hội cuối cùng!”
“Tôi cũng cho cậu một cơ hội cuối cùng, trở thành thủ lĩnh thứ hai của Hồng Trần đi,