Dương Thanh cau mày nói: “Vậy thì ít nhất cũng phải mất hai mươi tiếng mới có thể kết thúc cuộc đấu võ”.
Vương Chiến gật đầu: “Tôi cứ cảm thấy cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần này có vấn đề gì đó, nhưng lại không nói rõ ra được”.
Đến cả Vương Chiến cũng ý thức được vấn đề sao?
Xem ra Thượng Quan Nhu nói đúng, cuộc đấu võ hôm nay chính là một cái bẫy.
Rốt cuộc là kẻ nào dám mời toàn bộ cao thủ hàng đầu Chiêu Châu tới đấu võ?
Nếu mục đích của đối phương không phải muốn chọn ra Vương của Yến Đô, vậy thì là vì cái gì?
Dương Thanh vô thức nhìn sang Thượng Quan Nhu.
Lúc này cô ta đang nhàm chán nghịch điện thoại, dường như không hề hứng thú với cuộc đấu võ trước mặt.
Không chỉ cô ta, cao thủ của bốn Hoàng tộc cũng không thèm xem xấu võ.
Thậm chí đến cả cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong cũng không xem đấu võ.
Ngay khi Dương Thanh đang nghi ngờ, một bóng người trẻ tuổi chợt bước tới.
“Chào anh Thanh, tôi là Diệp Xung của Hoàng tộc họ Diệp”.
Anh ta mặc bộ quần áo sang trọng, nhìn là biết thuộc dòng chính của Hoàng tộc.
Lúc này, anh ta đang tươi cười giơ tay với Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Xung, tuy không biết đối phương có ý đồ gì nhưng vẫn đồng ý bắt tay.
“Không biết điện hạ tìm tôi có chuyện gì?”
Anh lạnh nhạt hỏi.
Vừa rồi Vương Chiến đã giới thiệu các nhân vật quan trong của bốn Hoàng tộc với anh.
Diệp Xung là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất đời thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp.
Bố của anh ta còn mạnh hơn, mới năm mươi tuổi đã đột phá Thần Cảnh hậu kỳ, được chọn làm người thừa kế của Hoàng tộc họ Diệp.
Có thể đoán được địa vị của Diệp Xung trong gia tộc rất cao.
Anh ta hai mươi tám tuổi, bằng tuổi Dương Thanh, có thực lực bán bộ Thần Cảnh.
Dù là Dương Thanh cũng chưa gặp được mấy người