Lúc này anh cũng cảm thấy giống như lời Diệp Xung nói, có người muốn chọn những người có thiên phú võ thuật xuất chúng ở Chiêu Châu.
Anh cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai, hay là thế lực nào dám lợi dụng toàn bộ cao thủ của Chiêu Châu giăng ra cái bẫy này.
“Không biết anh có hứng thú muốn nhập cuộc cùng tôi không?”
Diệp Xung bỗng bật cười nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Ồ? Ý của điện hạ là đang muốn nhập cuộc sao?”
Dương Thanh nở nụ cười.
Diệp Xung gật đầu: “Có tất cả mười sàn đấu.
Tôi định liên thủ với ba Hoàng tộc còn lại đồng loạt ra tay, mỗi nhà chiếm một sàn đấu, cộng thêm Hiệp hội Võ thuật và anh Thanh sẽ có sáu sàn đấu”.
“Nếu cao thủ của sáu thế lực lớn chúng ta nhập cuộc, chắc là có thể dụ người đứng sau xuất hiện”.
Dương Thanh im lặng một lúc, gật đầu đáp: “Chỉ cần điện hạ thuyết phục được các thế lực khác, tôi cũng đồng ý tham gia”.
“Được, quyết định vậy đi.
Tôi đi thương lượng với các thế lực khác”.
Diệp Xung nói xong lập tức quay lưng đi mất.
Sau khi anh ta rời khỏi, Vương Chiến mới trầm giọng nói: “Cậu Thanh, Diệp Xung này rất không đơn giản”.
Dương Thanh gật đầu: “Đúng là không đơn giản.
Anh ta có thể suy đoán được như vậy, chắc chăn không phải kẻ tâm thường, còn muốn liên thủ các thế lực lớn của Chiêu Châu nhập cuộc, sự quyết đoán này cũng không đơn giản”.
“Nhỡ cái bẫy này do Hoàng tộc họ Diệp giăng ra thì sao?”
Vương Chiến chợt lo lắng hỏi.
Dương Thanh lắc đầu: “Chắc là không đâu.
Nếu là bọn họ, trừ phi dám chắc có thể đối mặt với lửa giận của toàn bộ cao thủ Chiêu Châu, nếu