Dương Thanh nổi giận gầm rú, hơi thở điên cuồng trên người càng lúc càng đậm, hơi thở Siêu Phàm Cảnh vô cùng khủng bố quét ra tám hướng, cuốn đi tất cả.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Lập tức, những bức tường dày bốn phía võ quán Yến Đô hùng vĩ âm ầm đổ xuống.
“Trời đất, võ quán bị đánh sập luôn?”
Các cao thủ của những thế lực đứng đầu đã rút lui rất xa đều trợn to mắt nhìn, vẻ mặt không sao tin nổi.
Mặt Mã Siêu đã vặn vẹo đi một cách dữ tợn, hai nắm tay siết chặt lại, móng tay đâm rách lòng bàn tay, nhưng anh ta dường như không cảm nhận được.
Tình hình chiến đấu trong võ quán càng kịch liệt thì càng chứng tỏ tình cảnh của Dương Thanh và Vương Chiến lúc này càng thảm thiết.
Bất kể là ai trong hai người, một khi đã trúng vết thương trí mạng thì đều sẽ trở thành đả kích cực kì lớn với anh ta.
“Anh Thanh, ông Chiến, hai người nhất định phải vượt qua được!”
Mã Siêu căn răng lẩm bẩm.
Thượng Quan Nhu tới bên cạnh Mã Siêu, an ủi: ‘Cậu yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ không sao đâu”.
“Ha hat”
Đúng lúc này, một tiếng cười châm biếm vang lên, Long Khoa đang dẫn theo các cao thủ của Hoàng tộc họ Long đi tới gần.
Ông ta cười ha hả nói: “Cô Thượng Quan Nhu này, chỉ sợ cô đã nghĩ nhiều rồi”.
“Hai người bọn họ, một kẻ đã hoàn toàn mất lí trí, một kẻ thì phải dùng biện pháp gì không rõ liều lĩnh tăng thực lực từ Thần Cảnh trung kỳ lên đến Siêu Phàm Cảnh’.
“Gô cho rằng, trong tình huống này, dù bọn họ có thể tỉnh táo lại thì tỉ lệ sống sót được đến bao nhiêu?”
Nghe Long Khoa nói thế, sắc mặt