Các cao thủ Hoàng tộc họ Long đều nổi giận, buông lời đe dọa: “Tên khốn kia, thả điện hạ ra maul”
“Kẻ nào dám sủa càn thêm một tiếng, tôi sẽ giết tên rác rưởi này!”
Đôi mắt đỏ như máu của Mã Siêu đảo qua các cao thủ Hoàng tộc họ Long một lượt, lạnh lùng nói.
Đồng thời, bàn tay đang chộp lấy cổ Long Khoa đột nhiên tăng lực siết mạnh.
Long Khoa lập tức trợn trắng mắt, biên độ giấy giụa càng ngày càng nhỏ.
Các cao thủ Hoàng tộc họ Long đều sợ hãi ngây người, nhưng chỉ dám tức tối trừng mắt nhìn mà không dám nói gì, cứ thế trơ mắt xem Long Khoa bước dần đến chỗ thần chết.
“Huychl”
Ngay khi Long Khoa sắp tắt thở, Mã Siêu vung mạnh tay, ném ông ta ra xa, thân thể Long Khoa văng xa chục mét, đập thẳng vào một gốc đại thụ.
Ông ta hộc ra một ngụm máu tươi, hơi thở võ thuật trên người nháy mắt đã yếu ớt hẳn.
“Mày muốn chết à!”
Vài tên cao thủ của Hoàng tộc họ Long đều nổi giận, lăm lăm muốn ra tay.
“Dừng lại!”
Long Khoa cố nén cơn đau, quát lớn một tiếng, loạng choạng bò dậy, nhìn về phía Mã Siêu, sắc mặt cực kì tức giận, nhưng bên dưới lớp vỏ giận dữ đó còn cất chứa đôi phần sợ hãi.
Vừa rồi, ông ta thật sự cảm nhận được, Mã Siêu muốn giết mình.
Dựa vào thực lực Mã Siêu vừa bộc lộ ra, ông †a hoàn toàn không phải đối thủ của kẻ này, dù các cao thủ của Hoàng tộc họ Long liên hợp lại cũng chưa chắc có thể đối phó với Mã Siêu.
Nếu có thể đối phó được thì không nói, nhưng nếu không đánh thăng được thì sao?
Mã Siêu nhất định sẽ giết ông ta!
Ông ta không dám đánh cược phen này!
Cho nên, ông ta chỉ có thể ngăn đám cao thủ Hoàng tộc họ Long lại, không cho bọn họ tấn công Mã Siêu.
Mã Siêu lạnh lẽo liếc