Diệp Xung tức điên lên nhưng lại không làm gì được.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bị loại cũng lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nhu, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Ông ta chợt nghĩ nếu bây giờ lấy mạng Thượng Quan Nhu có thể đổ cho bị thương trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.
Nghĩ vậy, ông ta bèn thì thầm bên tai Diệp Xung vài câu.
Diệp Xung kinh hãi hỏi lại: “Ông năm chắc được bao nhiêu?”
Người này có thực lực Thần Cảnh trung kỳ, ít nhất so về cảnh giới cũng cao hơn Thượng Quan Nhu.
Trừ phi chắc thắng, nếu không Diệp Xung sẽ không dám ra tay với Thượng Quan Nhu.
Dù sao Thượng Quan Nhu cũng là người có thiên phú mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hoàng tộc Thượng Quan.
Nếu cô ta bỏ mạng ở đây, Hoàng tộc Thượng Quan nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Thượng Quan Nhu chết thì thôi, nhưng nếu không giết được cô ta, còn bị phát hiện cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp muốn giết cô ta ở ngoài trận đấu, sợ là sẽ khiến hai Hoàng tộc trở mặt.
Thượng Quan Nhu không biết đối phương đang nói gì nhưng lại có dự cảm chẳng lành, lông mày nhíu chặt.
“80%!”
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia đáp.
Ánh mắt Diệp Xung trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Tốt! Vậy thì giao cho ông!”
“Vâng thưa điện hại”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vội vàng đáp.
Ngay sau đó, ông ta đột nhiên biến mất.
Thượng Quan Nhu vẫn luôn cảnh giác quan sát đối phương nên khi ông ta lao tới, cô ta