Cô ta biết mình thực sự phải chết rồi.
Thế nhưng cô ta mới tròn ba mươi tuổi, trẻ như vậy đã trở thành người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ trẻ của bốn Hoàng tộc.
Cô ta không cam lòng bị người ta giãm chết như Vậy.
Không cam lòng!
“Phập!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa trán cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp đột nhiên xuất hiện một lỗ máu.
Bàn chân của ông ta chỉ còn cách đầu Thượng Quan Nhu vài centimet.
“Uỳnh!”
Cơ thể ông ta ngã lăn ra đất.
Diệp Xung sợ ngây người, không thể tin nổi nhìn cao thủ gia tộc vừa nói với mình nắm chắc 80% giết được Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Nhu cũng kinh ngạc, không ngờ mình vẫn còn sống.
Nhưng tất cả mọi người đều đang hỗn chiến, rốt cuộc là ai đã cứu cô ta?
Thượng Quan Nhu cảm thấy may mãn vì đã thoát chết, trong lòng khiếp sợ.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp kia có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.
Người có thể giết ông ta chỉ bằng một đòn là cao thủ kinh khủng cỡ nào?
Gô ta bỗng nghĩ đến một người, vô thức nhìn sang.
Quả nhiên Hoa Anh Kiệt giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, đấu với tôi còn dám phân tâm.
Gậu tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả?”
Dương Thanh cười lạnh: “Muốn trách chỉ có thể trách ông không đủ thực lực”.
“Khốn kiếp, cậu chết đi!”
Hoa Anh Kiệt bị chọc giận, khí tức trên người càng mãnh liệt hơn, càn quét về phía Dương Thanh.
Mặc dù cuộc nói chuyện giữa hai người không rõ ràng lắm nhưng Thượng Quan Nhu đã biết người vừa giết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp chính là Dương Thanh.
Diệp Xung cũng biết được chân tướng, vẻ mặt khó