“Ha hai”
Thượng Quan Nhu không nhịn được cười phá lên, phối hợp nói: “Đề nghị của cậu Siêu không tệ!”
“Chết tiệt! Sao mày dám sỉ nhục tao?”
Diệp Xung giận dữ nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Đồ vô dụng! Ông đang chửi mày đấy, mày làm gì được ông?”
Mã Siêu không hề e sợ dù đang bị thương nặng.
Với tình hình hiện giờ gặp phải cao thủ Thần Cảnh có lẽ anh ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng muốn đánh bại Diệp Xung còn chưa bước vào Thần Cảnh lại dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải sợ trở thành gánh nặng cho Dương Thanh, anh ta đã tham gia quyết chiến rồi.
Sau khi uống thuốc của Phùng Tiểu Uyển, anh †a cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều, thực lực cũng đang không ngừng khôi phục.
“Mày… mày… mày…”
Diệp Xung chỉ vào Mã Siêu, lắp bắp mãi không nói ra lời.
Anh ta chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều là Thần Cảnh sơ kỳ.
Nếu Mã Siêu đánh hết sức còn có thể tương đương sức chiến đấu của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Dù hai người họ đều bị thương nặng, anh ta cũng không phải đối thủ.
“Mày cái gì? Bảo mày vô dụng còn khó chịu à?
Mã Siêu châm chọc nói: “Khó chịu thì tới giết tao đi?”
“Không phải vừa nãy mày hống hách lắm sao, còn ra lệnh cho cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp ra tay với chị Thượng Quan đang bị thương cơ mà?”
“Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Mày là đàn ông thì đến giết tao đi.
Nhưng tốt nhất mày phải nghĩ cho kỹ, tao sẽ không nương †ay đâu.
Dù sao anh Thanh cũng đã giết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp rồi, tao giết thêm một thiên tài của Hoàng tộc họ