Nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, với hai người Dương Thanh và Thượng Quan Hoàng, e rằng có thể càn quét cả Hoàng tộc họ Diệp cũng không chừng.
“Đương nhiên nếu Hoàng tộc họ Diệp dám nhằm vào cậu Thanh, Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn mình cậu Thanh chịu trận, có lẽ ông nội tôi sẽ rất sẵn lòng đến Hoàng tộc họ Diệp một chuyến cùng cậu ấy đấy”.
Thượng Quan Nhu cười híp mắt nói.
Diệp Xung vốn dĩ sợ nhất kết quả như vậy, lúc này Thượng Quan Nhu lại nhắc đến, khiến hai chân anh ta mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.
“Thượng Quan Nhụ, tôi biết lỗi rồi, tôi không nên nảy sinh ý đồ giết chị, xin chị rộng lòng tha thứ cho tôi lần này, sau này tôi không dám làm thế nữa đâu”.
Diệp Xung lộ vẻ thấp thỏm lo âu.
Không phải anh ta mềm yếu, mà là vì Dương Thanh quá mạnh, nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan thật sự khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp vì sợ thua trận nhất định sẽ giao anh ta cho Hoàng tộc họ Thượng Quan xử lý.
Dù thiên phú võ thuật của anh ta là mạnh nhất trong lớp trẻ của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng so sánh với sự an toàn của cả Hoàng tộc, Hoàng tộc họ Diệp chắc chăn sẽ hy sinh anh ta.
Cho nên anh ta nhất định phải xin Thượng Quan Nhu tha thứ.
Thượng Quan Nhu phì cười một tiếng: “Tôi cũng không có năng lực lớn như vậy, cũng không thể quyết định được việc Hoàng tộc họ Thượng Quan có muốn ra tay với Hoàng tộc họ Diệp hay không, cậu vẫn nên cầu nguyện đi!”
Nhìn Diệp Xung quỳ trước mặt mình, Thượng Quan Nhu cảm thấy cực kỳ dễ chịu, thậm chí còn không hề nhận ra tình trạng thương tích của mình đã ổn định rồi.
Diệp Xung lập tức mặt xám như tro tàn, anh ta biết mình thật sự sắp xong đời rồi.
Cùng lúc đó trong vòng quyết chiến, Hoa Anh Kiệt bị một đòn tấn công mạnh của Dương Thanh làm đánh bay