Đi theo Dương Thanh lâu như vậy, chưa bao giờ anh ta thấy có lần nào anh bị thương nặng thế này.
Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai chạy đến, cũng sững sờ khi nhìn thấy Dương Thanh.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu Thanh lại bị thương nặng thế này? Hoa Anh Kiệt đâu?”
Đoàn Vô Nhai rất nghi hoặc, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Thượng Quan Nhu căn chặt đôi môi đỏ mọng, không do dự lấy một cái lọ sứ ra đưa cho Mã Siêu, nói: “Đây là thuốc chữa thương cao cấp nhất của Hoàng tộc họ Thượng Quan, chúng tôi lấy được từ gia tộc Cổ Võ’.
“Nếu như cậu tin tôi thì cho cậu Thanh uống nó đi!”
Thấy hành động này của cô ta, sắc mặt của hai cao thủ Thần Cảnh sau lưng đều thay đổi: “Cô chủ!”
“Thưa cô chủ, Hoàng tộc họ Thượng Quan phải trả một cái giá rất đắt mới lấy được thuốc chữa thương cao cấp này từ gia tộc Cổ Võ, toàn bộ gia tộc chỉ có một viên thôi!”
“Chủ Hoàng tộc cho cô để dùng vào thời điểm nguy cấp cơ mài”
“Đúng đấy, cô chủ, xin cô hãy nghĩ lại!”
Hai cao thủ Thần Cảnh vội lên tiếng ngăn cản.
“Câm miệng!”
Thượng Quan Nhu giận dữ quát, hai mắt đỏ hoe: “Cái mạng này của tôi là do cậu Thanh cứu, cho cậu ấy một viên thuốc thì có làm sao?”
Thượng Quan Nhu biết ơn Dương Thanh từ tận đáy lòng.
Khi người của Hoàng tộc họ Diệp.
muốn giết cô ta, Dương Thanh đã ném một cục đá đánh chết kẻ đó trong khi đang giao chiến kịch liệt nên cô ta mới còn sống đến bây giờ.
Ngoài ơn cứu mạng, Thượng Quan Nhu còn kính nể Dương Thanh.
Một thiên tài võ thuật trẻ hơn cô ta hai tuổi không thể chết như vậy được.
Thấy