“Bố, đừng giao con cho Hoàng tộc họ Đoàn mà, Đoàn Vô Nhai sẽ giết con mất! Bố à, xin bố hãy cứu conl”
Long Khoa quỳ rạp dưới đất, mặt mày tái mét, vừa khóc vừa cầu xin.
“Dẫn xuống đi, nhốt nó vào phòng!”
Long Hoàng phất tay, hai cao thủ Thần Cảnh tiến lên kéo ông ta ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong căn phòng chỉ còn lại Long Hoàng và một ông lão lưng còng.
“Long Hoàng định giao điện hạ cho Hoàng tộc họ Đoàn thật sao?”
Ông lão nặng nề hỏi.
Đôi mắt ánh lên sự sắc bén, Long Hoàng híp mắt nói: “Tôi chỉ đang dạy cái thăng chẳng ra gì đó một bài học mà thôi, cho dù Hoàng tộc họ Đoàn muốn đòi một lời giải thích thì chúng ta vẫn hoàn toàn có thể đổ mọi thứ lên đầu cao thủ đã bị giết kia”.
“Nếu tôi giao Long Khoa ra thật thì sau này còn mặt mũi nào để gặp ba Hoàng tộc khác nữa?”
Ông lão gật đầu: “Nếu người điện hạ muốn giết là cao thủ Thần Cảnh bình thường của Hoàng tộc họ Đoàn thì đã không vấn đề gì, đăng này lại muốn giết Đoàn Vô Nhai, thật là hết nói nổi”.
“Tôi nghe nói thực lực của Đoàn Vô Nhai đã đạt đến Thần Cảnh hậu kỳ, cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Đoàn, rất được Đoàn Hoàng xem trọng”.
“Có người nói Đoàn Vô Nhai đã được Đoàn Hoàng cam kết sẽ truyền ngôi của mình nếu đột phá đến Thần Cảnh đỉnh phong nữa’.
“Điều tôi đang lo lắng là cho dù Hoàng tộc họ Đoàn có thể tạm thời không truy cứu, nhưng một khi Đoàn Vô Nhai đột phá Thần Cảnh đỉnh phong thì Hoàng tộc này sẽ có đến hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, họ mà gây khó dễ thì chúng ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn”.
Long Hoàng nhíu mày, rõ ràng cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này.
“Ông muốn nói cái gì?”
Lão ta