“Rõ”
Ông lão nhận lệnh, xoay người đi.
Một bên khác, tại phòng khám Ái Dân ở Yến Đô, Chiêu Châu.
Phùng Tiểu Uyển vẫn đang chữa trị cho Dương Thanh, quá trình chữa trị đã kéo dài tròn bốn giờ, sắc trời đã tối đen nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Siêu, lâu quá, sao cậu Thanh vẫn chưa tỉnh lại?”
Ở ngoài phòng khám Ái Dân, Đoàn Vô Nhai căng thẳng hỏi.
Sắc mặt Mã Siêu cũng rất khó coi, tuy rất sốt ruột nhưng vẫn kiên định nói: “Anh Thanh nhất định sẽ không sao đâu ạI”
Thời gian từ từ trôi qua, từ đầu đến cuối Mã Siêu và Đoàn Vô Nhai luôn canh giữ trước phòng khám chờ đợi tin tức của Dương Thanh.
Mãi cho đến hơn mười giờ tối thì cửa phòng khám mới được mở, Phùng Tiểu Uyển mệt mỏi đi ra.
“Tiểu Uyển! Anh Thanh sao rồi?”
Mã Siêu vội vàng tiến lên hỏi.
Nét mặt Phùng Tiểu Uyển tái xanh trông rất yếu ớt, hai mắt cô ta đỏ hoe, khế lắc đầu.
“Em chỉ có thể giúp ổn định lại thương thế, bảo đảm nền tảng võ thuật của anh Thanh sẽ không bị hư tổn thôi, còn khi nào anh ấy tỉnh lại được thì em không dám chắc”.
Lời nói của Phùng Tiểu Uyển làm cho Mã Siêu tái mặt: ‘Ý em là, em không biết khi nào anh Thanh mới tỉnh lại được ư?”
“Có thể lát nữa anh ấy sẽ tỉnh, có khi lâu hơn, hoặc mười ngày nửa tháng nữa anh ấy cũng không tỉnh? Thậm chí mấy năm nữa anh ấy cũng còn hôn mê?”
Anh ta run rẩy chất vấn.
Phùng Tiểu Uyển không kìm được xúc động, nước mắt rơi lã chã xuống đất.
Tuy không trả lời câu hỏi nhưng phản ứng của cô ta đã