Đoàn Vô Nhai quát lớn rồi nhanh chóng rời đi, không thèm nhìn Bạch Vương và hai người còn lại lấy một lần.
Säc mặt của ba người trở nên khó coi, chỉ biết đứng nhìn ông ta mang Dương Thanh đi.
“Khốn kiếp! Dám mặt nặng mày nhẹ với chúng tai”
Cho đến khi Đoàn Vô Nhai mất bóng, Mã Vương mới nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạch Vương và Tiết Vương tái mặt, vội vàng quát: ‘“Câm miệng!”
“Ông cũng biết Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ rồi mà, cho dù đã đi rất xa nhưng muốn biết ông nói gì cũng dễ thôi”.
Bạch Vương âm trầm nói.
Mã Vương nghe vậy thì giật mình, mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi giải thích: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là do được thấy điện hạ Đoàn nên hơi kích động thôi”.
Nhưng Đoàn Vô Nhai không có hứng thú nghe lén họ nói gì, lúc này đã đưa Dương Thanh lên máy bay tư nhân thảng tiến về Hoàng thành Đoàn.
Sau khi đến Yến Đô, ngoài việc Dương Thanh suýt giết chết Lưu lão quái ra thì ba vị Vương của Liên minh Vương tộc không biết thêm được gì nữa.
Điều này làm cho bọn họ bàng hoàng sợ hãi.
“Ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!”
Bạch Vương không kìm được cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao không có kết quả gì về cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô cả?”
Họ đã ở Yến Đô đến ngày thứ ba rồi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Nét mặt của Tiết Vương và Mã Vương cũng sa sầm, hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ cay đăng của đối phương.
“Dương Thanh đã bị Hoàng tộc họ Đoàn mang đi, Lưu lão quái thì mất liên lạc, chúng ta chẳng có thông tin gì về những chuyện xảy ra vào