“Dương Thanh, rốt cuộc thì đến lúc nào anh mới về?”, Tân Thanh Tâm lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.
Cô đơn thuần nhưng không có nghĩa là cô ngốc, có một số việc Tân Thanh Tâm không phải không cảm giác được mà là không muốn nói.
Dương Thanh biến mất ba ngày, Thượng Quan Nhu chủ động làm vệ sĩ, hai điều này vốn không có gì khác thường.
Nhưng cô phát hiện không chỉ mình mà bên cạnh Tần Y, Tiêu Tiêu và Tân Đại Dũng cũng có người âm thầm bảo vệ.
“Lại đang lo lăng cho Dương Thanh sao?”
Thượng Quan Nhu đi đến bên cạnh Tần Thanh Tâm không biết từ lúc nào, mỉm cười nói.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thượng Quan Nhu đang tươi cười, đột nhiên hỏi: “Chị Nhu, chị nói cho em biết đi, eó phải Dương Thanh gặp chuyện không may rồi không?”
Thượng Quan Nhu giật mình, nhanh chóng phủ nhận: “Sao có thể chứ?”
“Cậu Thanh là cao thủ hàng đầu, em không biết cậu ấy lợi hại đến thế nào đâu”.
“Để chị nói thế này cho dễ hiểu, tính trên toàn bộ Chiêu Châu thì không mấy ai là đối thủ của cậu Thanh cả”.
“Cậu ấy mạnh như vậy thì sao có chuyện gì được, em thấy có đúng không?”
Tần Thanh Tâm lắc đầu: “Chị Nhu, em không biết anh ấy lợi hại đến đâu, chỉ biết anh ấy là chồng em, bây giờ Dương Thanh đột ngột biến mất mà chẳng có tin tức gì, em lo lắm’.
“Dù anh ấy có nhiệm vụ quan trọng phải đi ngay thì chẳng lẽ ngay cả thời gian gọi điện thoại báo cho em một tiếng cũng không có sao?”
Nói được một lúc thì Tân Thanh Tâm rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh ấy đã xa em năm năm, em không muốn mất đi anh ấy đâu! Em thật sự không thể mất anh ấy nữa!”
Lòng Thượng Quan Nhu chùng xuống, cô ta có