Đoàn Vô Nhai cực kỳ tức giận, hai mắt đây tơ máu nhìn Đoàn Hoàng, hét lớn: “Tại sao? Tại sao bố lại làm vậy?”
Ông ta thật sự rất phẫn nộ, biệt viện đó là nơi ông ta và người vợ quá cố sống bên nhau, nhà rất nhỏ, không có giá trị gì nhưng chứa đầy kỷ niệm tốt đẹp của hai người.
“Tao cho mày lựa chọn là do mày không biết phải trái!”
Đoàn Hoàng lạnh giọng quát: ‘Cút ra ngoài cho tao!”
“Ai cũng đừng hòng cướp biệt viện của tôi!”
Đoàn Vô Nhai gắt lên một câu rồi xoay người bỏ đi.
“Để tao xem ai giữ được cái biệt viện này mà không được tao cho phép!”
Đoàn Hoàng giận tím người, ra lệnh: “Người đâu, phá bỏ biệt viện phía Đông Bắc cho tôi!”
“Rõ!”
Hai cao thủ Thần Cảnh nhận lệnh.
Giờ phút này, ai cũng biết Đoàn Hoàng đã nổi cơn thịnh nộ, không muốn tha cho biệt viện này.
“Thưa bố, con thật sự không cần biệt viện đó nữa đâu ạ, xin bố hãy cho anh hai thêm một cơ hội nữa!”
Đoàn Vô Viêm thình lình lên tiếng.
Lúc này chỉ có ông ta mới dám chen vào, những người khác đâu ai dám nói giúp cho Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Hoàng vui mừng nhìn Đoàn Vô Viêm, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều: “Bố đã cho nó cơ hội nhưng nó không biết phải trái, không trách ai được”.
“Con hãy chuẩn bị đi, ngày mai chính là lễ sắc phong cho conl”
Dứt lời, Đoàn Hoàng nhìn lướt qua xung quanh, nói tiếp: ‘Chuyện thứ hai tôi muốn nói là bàn với các vị cách giải quyết Dương Thanh!”
Nghe vậy, ai cũng đều giật mình.
Đoàn Vô Nhai đưa Dương Thanh về Hoàng tộc