“Trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, Dương Thanh không chỉ đắc tội Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật mà còn đắc tội cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành.
Một người trong dòng chính cũng nói: “Loại người đi đâu cũng kéo kẻ thù về như thế thì cho dù phục vụ cho chúng ta cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng, tôi đề nghị giết chết trước khi cậu †a tỉnh lại!”
Những người ban đầu còn nâng đỡ Đoàn Vô Nhai đều lựa chọn im lặng.
Ông ta đã bị tước đi vị trí người thừa kế, họ mà còn đối đầu với Đoàn Vô Viêm thì không khác _ gì tự tìm tội về cho mình.
Chưa kể, ý của Đoàn Hoàng cũng đã rất rõ ràng, lão ta không muốn giữ Dương Thanh lại.
“Như vậy thì chúng ta giơ tay biểu quyết, ai đồng ý giết Dương Thanh thì giơ tay!”
Đoàn Hoàng nhìn lướt qua mọi người, đưa ra quyết định.
“Soạt soạt soạt…”
Tất cả những người trong phòng họp đều giơ †ay, kể cả Đoàn Hoàng.
“Được, đồng ý hết!”
Lão ta nhìn Đoàn Vô Viêm, ra lệnh: “Con lập tức dẫn người đi giết Dương Thanh đi!”
“Rõ thưa bố!”
Đoàn Vô Viêm mừng rỡ đáp.
Một bên khác, Đoàn Vô Nhai ra ngoài phòng họp rồi nhanh chóng trở về biệt viện.
“Nhị hoàng tử!”
Thấy ông ta đã về, một cao thủ Thân Cảnh hậu kỳ vội vàng tiến lên, nét mặt lo lắng.
“Độc Du, ông đưa cậu Thanh và Ngữ Yên rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn ngay!”
Đoàn Vô Nhai nôn nóng ra lệnh.
“Nhị hoàng tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Độc Du hoảng hốt hỏi.
Ông ấy không thuộc Hoàng tộc họ Đoàn