Đoàn Vô Nhai gật đầu, áy náy nhìn cô ấy: “Ngữ Yên à, bố xin lỗi con, bây giờ đến cả biệt viện này bố cũng không giữ được nữa”.
“Nghe bố nói, giờ con đưa cậu Thanh đi theo Độc Du rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, như vậy bố mới yên tâm được”.
Hai mắt Đoàn Ngữ Yên đỏ hoe, nức nở nói: “Con không đi! Con muốn ở lại với bố!”
“Con phải đi!”
Đoàn Vô Nhai nhận thấy có vài hơi thở Thần Cảnh đang đến gần.
“Độc Du, nghe lệnh tôi!”
Ông ta quát.
“RõI”
Độc Du không chần chừ nữa, biết cứ tiếp tục nán lại không những không giúp được Đoàn Vô Nhai mà còn làm liên lụy.
“Bố ơi…”
Đoàn Ngữ Yên bật khóc.
“Đi đi!”
Đoàn Vô Nhai hét lên, mắt đầy tơ máu.
Đoàn Ngữ Yên căn môi, đi theo Độc Du rời khỏi đây.
Độc Du cõng Dương Thanh trên vai rồi ra ngoài.
“Anh hai, anh bảo họ đi đâu thế?”
Ngay lúc này, một giọng nói đùa cợt thình lình vang lên.
Đoàn Vô Viêm mang theo bốn cao thủ Thần Cảnh bao vây Dương Thanh, Độc Du và Đoàn Ngữ Yên.
“Đoàn Vô Viêm!”
Đôi mắt Đoàn Vô Nhai đỏ như sắp ứa ra máu, phẫn nộ quát: “Cậu đã lấy được vị trí người thừa kế rồi, còn muốn gì nữa?”
“Thả họ đi, có gì cứ giải quyết với tôi!”
Đoàn Vô Viêm phì cười: “Anh hai à,