“Nhị hoàng tử nói rất đúng, Ngũ hoàng tử bị sư phụ mình ngộ sát, đúng là quá đáng tiếc!”
“La Tu thật đáng chết, dám giết Ngũ hoàng tử”.
“Chúng ta nhất định phải bẩm báo lại toàn bộ mọi chuyện cho Đoàn Hoàng”.
Đám cao thủ nhao nhao tỏ thái độ.
“Vậy thì phiền mọi người báo cáo chuyện ở đây cho bố tôi biết, tôi phải đi trị thương”.
Đoàn Vô Nhai nói.
“Vâng!”
Bọn họ lần lượt rời đi.
La Tu và Đoàn Vô Viêm nhanh chóng bị mấy cao thủ Thần Cảnh mang tới gặp Đoàn Hoàng.
Trong biệt viện chỉ còn lại Dương Thanh, Đoàn Vô Nhai, Đoàn Ngữ Yên và Độc Du.
Không ai nghĩ tới, tình huống nguy hiểm vừa rồi lại được Đoàn Vô Nhai giải quyết bằng cách này.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Chúc mừng Nhị hoàng tử!”
Đoàn Vô Nhai cười khổ một tiếng, vội đáp: “Nếu không nhờ cậu Thanh ra tay giúp sức, sợ là chúng tôi đã chết trong tay Hoàng tộc họ Đoàn rồi”.
Lúc này Đoàn Vô Nhai lại thấy sợ hãi.
Độc Du và Đoàn Ngữ Yên không biết, nhưng ông ta có thể nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Dương Thanh.
Ai cũng tưởng Đoàn Vô Nhai giấu diếm chân tướng Đoàn Vô Viêm bị Dương Thanh giết là vì giúp anh thoát tội.
Chỉ có Đoàn Vô Nhai biết rõ, ông ta làm thế để Đoàn Hoàng không trở mặt với Dương Thanh, khiến Hoàng tộc họ Đoàn bị tổn thất nghiêm trọng không thể cứu vấn.
Ông ta đã được tận mắt chứng kiến cuộc giao đấu giữa Dương Thanh và cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành, sau đó còn có cao thủ thần bí xuất hiện quát lui cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành.
Thậm chí cao thủ thần