Sự cưng chiều của Đoàn Hoàng đối với Đoàn Vô Viêm đã vượt qua tất cả các hoàng tử khác.
Nguyên nhân không gì khác ngoài việc Vũ Lan – mẹ ruột của Đoàn Vô Viêm chính là người phụ nữ mà Đoàn Hoàng yêu nhất.
Đoàn Vô Viêm bị giết chắc chắn Vũ Lan sẽ không bỏ qua.
“Ông nói cái gì?”
“Chết rồi?”
“Ai chết?”
Sắc mặt Đoàn Hoàng xanh mét, ly trà trắng bằng sứ đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
Ông quản gia già thấp thỏm lo âu nói: “Hoàng Chủ, là Ngũ hoàng tử Đoàn Vô Viêm và La Tu – sư phụ của Ngũ hoàng tử!”
“Ngũ Hoàng tử bị khoét tim, La Tu bị nổ tung đầu, xác của hai người đó đang ở bên ngoài”.
Am!
Một luồng uy lực võ thuật khủng bố lan tràn khắp người Đoàn Hoàng.
Lão ta khẽ nhấc chân trong nháy mắt đã vọt ra ngoài.
Trước cửa phòng của lão ta có hai xác chết được đặt trên mặt đất, trên xác chết phủ một tấm vải trắng, trong đó có một xác chết, trên tấm vải trảng chỗ trái tim bị máu nhuộm đỏ tươi.
Còn một xác chết khác, trên tấm vải trắng chỗ phần đầu cũng loang lổ máu tươi.
Lúc này bốn cao thủ Thần Gảnh đều quỳ trên đất, ai nấy cũng hoảng sợ tột độ.
“Viêm!”
Đoàn Hoàng loạng choạng đi tới trước mặt hai xác chết, khi vén tấm vải trắng trên người Đoàn Vô Viêm ra, sắc mặt lão ta tái nhợt: “Vô Viêm của bối”
“Rốt cuộc ai đã ra tay ác độc với con tôi như vậy, nhưng bất kể là ai cũng đều phải chết!”
Đoàn Hoàng gầm lên, một luồng hơi thở võ thuật vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong phun trào từ trên người lão