“Cậu Thanh đây là khách quý do chính con đưa đến Hoàng tộc họ Đoàn, con sẽ chịu trách nhiệm về an toàn tính mạng cho cậu ấy.
Trừ khi con chết, bằng không, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới chuyện gây tổn thương cho cậu ấy lấy một chút!”
Đoàn Vô Nhai kiên định nói.
Ông ta làm thế cũng là để bảo vệ Hoàng tộc họ Đoàn, một khi Đoàn Hoàng và Dương Thanh nảy sinh xung đột, bất kể người nào thua, hậu quả đều khôn lường.
Kết quả nào cũng sẽ thành đả kích trí mạng đối với Hoàng tộc họ Đoàn.
“Nếu mày đã chọn đường chết, vậy tao sẽ giúp mày một tay!”
Đoàn Hoàng lạnh lẽo nói.
Trước đó lão ta còn thoáng do dự không đành lòng, nhưng nay, ánh mắt lão ta đã vô cùng kiên định, hiển nhiên là đã nổi ý muốn giết chết Đoàn Vô Nhai.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Đoàn Vô Nhai, đã đến nước này, lẽ nào ông còn chưa nhìn rõ vấn đề sao? Lão già kia căn bản không có ý định giữ lại tính mạng ông”.
“Hôm nay, lão ta muốn giết ông, ông có thể chống đỡ nổi sao?”
Nghe Dương Thanh nói thế, Đoàn Vô Nhai cười cười tự giều, sao ông ta không hiểu ý Dương Thanh chứ?
Là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, dĩ nhiên ông ta đã cảm nhận rõ ràng, lúc này Đoàn Hoàng thật sự muốn giết chết ông ta.
Nghĩ tới vị phụ hoàng từng yêu thương quan †âm mình khi xưa, nay lại muốn giết mình, một nồi bi thương trào lên trong lòng Đoàn Vô Nhai.
“Phụ hoàng, người có thể nói cho con biết là vì sao không?”
Đoàn Vô Nhai nhìn về phía Đoàn Hoàng, nghỉ hoặc hỏi.
“Giết người thì đền mạng, mày bắt tay với người ngoài giết chết em trai mình, đó là tội chết!”
Đoàn Hoàng bỗng nói: “Nếu bây giờ mày tự sát, tao có thể bảo đảm với mày sẽ tha