Lấy thực lực của Dương Thanh, ngay cả Đoàn Hoàng cũng chưa chắc đã là đối thủ, lại còn muốn giam lỏng Dương Thanh ở Hoàng tộc họ Đoàn, chuyện này sao có thể chứ.
Ông ta nỗ lực muốn thuyết phục Đoàn Hoàng chẳng qua chỉ để tránh cho Hoàng tộc họ Đoàn gặp phải thảm họa, nhưng Đoàn Hoàng lại không cho là vậy, trái lại còn khăng khăng muốn kiếm chuyện.
“Phụ hoàng, con có thể chết, nhưng cầu xin người thả bọn họ đi!”
Đoàn Vô Nhai cắn răng nói.
“Mày đang mặc cả với tao à?”
Đoàn Hoàng nổi giận đùng đùng.
Đoàn Vô Nhai nói: “Bố có thể cho là thế cũng được, hoặc là thả bọn họ đi, con chết; hoặc nếu bố vẫn nhất quyết muốn giết chúng con, vậy chúng con sẽ liều đánh một trận!”
“Chỉ có điều, nếu phụ hoàng ép con liều mạng đánh một trận này, con chỉ có thể dốc hết sức mà ứng phó thôi!”
“Nếu vì thế mà đem đến nguy nan cho Hoàng tộc họ Đoàn này thì cũng không trách con được!”
Ý chí chiến đấu trên người Đoàn Vô Nhai bắt đầu sục sôi, giọng điệu cực kì nghiêm túc.
Đây là những lời khuyên bảo cuối cùng của ông ta dành cho Đoàn Hoàng, bởi những gì cần nồ lực, ông ta cũng đã nỗ lực hết sức rồi, nếu Đoàn Hoàng nhất định muốn giam lỏng Dương Thanh và Độc Du ở Hoàng tộc họ Đoàn này, vậy ông ta chỉ có thể dốc hết sức bình sinh liều mạng tranh giành một phen.
“Mày dám đe dọa tao?”
Đoàn Hoàng tức giận đến bật cười: ‘Mày nên hiểu, ở trong Hoàng tộc họ Đoàn này, trước nay còn chưa có ai dám cò kè ra điều kiện với tao đâu!”
“Nếu mày đã chọn đường chết, tao đành phải giúp mày một tay vậy!”
Đoàn Hoàng đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ bễ nghề nhìn đời, hoàn toàn không thèm để mắt đến lời đe dọa của Đoàn Vô Nhai.
Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ