Nghe lão ta nói vậy, Vũ Vũ Lan không nghi ngờ nữa, gương mặt phẫn nộ xen lẫn sợ hãi.
Dù bà ta có là thiên tài đứng đầu của Hoàng tộc họ Vũ thì đến bốn mươi tuổi bà ta mới bước vào cảnh giới Siêu Phàm Nhất Cảnh.
Mà Dương Thanh thì còn vào Siêu Phàm Cảnh sớm hơn bà ta mười hai năm.
Thiên phú võ thuật thế này, dù có là hai Hoàng tộc cổ xưa thì cũng chưa thấy bao giờ.
“Cậu ta là người của gia tộc Cổ Võ à?”
Ngoài gia tộc Cổ Võ ở ẩn kia ra thì bà ta không thể nghĩ ra ai mà lại có thiên phú võ thuật kinh khủng đến vậy.
Phương Nho läc đầu: “Tạm thời không biết nhưng theo tôi được biết, sáu năm trước cậu ta còn là người bình thường, thậm chí còn chẳng bằng Vương Cảnh sơ kỳ”.
“Từ sáu năm trước, sau khi cậu ta tòng quân biên giới phía Bắc của chiến vực Chiêu Châu, thiên phú võ thuật đỉnh cao, thực lực tăng như bay”.
“Năm năm nhập ngũ ngắn ngủi mà cậu ta đã thành Tướng quân của biên giới phía Bắc, một năm trước rời biên giới phía Bắc, quay về cuộc sống bình thường”.
“Trừ chuyện này ra, tôi còn tra được thân phận của cậu ta có chút vấn đề.
Từ nhỏ cậu ta đã lớn lên ở gia tộc Vũ Văn, một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô.
Chủ gia tộc Vũ Văn là bố cậu ta nhưng trên thực tế, người này chỉ là bố nuôi”.
“Mẹ ruột của Dương Thanh là Dương Tuyết Nhạn, năm đó sau khi mang thai mới lấy Vũ Văn Cao Dương”.
“Không những thế, về người phụ nữ tên Dương Tuyết Nhạn này, tôi chỉ điều tra được những chuyện sau khi bà ta xuất hiện ở Yến Đô, còn những chuyện trước đó không biết được gì, cứ như là tự dưng xuất hiện ở Yến Đô vậy”.
“Cuối cùng càng không biết bố ruột của Dương Thanh là ai”.
“Nhưng mới hai mươi tám tuổi mà thực lực cậu ta đã đạt đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, tất nhiên huyết mạch vô cùng mạnh mẽ.
Tôi nghi ngờ mẹ và bố