Mặc dù Phương Nho lo lắng nhưng lão ta là người của trưởng công chúa, chỉ có thể đồng ý.
Vũ Vũ Lan biết rõ một khi lời suy đoán của Phương Nho mà truyền đến tai Vũ Hoàng thì nhất định lão ta sẽ không cho bà ta động đến Dương Thanh.
Mặc dù mọi thứ chỉ là suy đoán, cho dù việc Dương Thanh là huyết mạch dòng chính của gia tộc Cổ Võ chỉ là một phần chục nghìn khả năng thì Vũ Hoàng vẫn sẽ không cho bà ta giết Dương Thanh.
“Tôi phải rời Hoàng tộc họ Vũ một khoảng thời gian”.
Trong Hoàng cung họ Vũ, Vũ Vũ Lan tìm Vũ Hoàng, kiên quyết nói.
“Rời khỏi?”
Trong Hoàng cung họ Vũ, Vũ Hoàng nhíu mày nhìn Vũ Vũ Lan, lạnh lùng nói: “Cô có biết cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhập thế sẽ rước lấy phiên phức lớn cỡ nào không?”
Vũ Vũ Lan không nói gì nhưng ánh mắt kiên quyết cực kỳ, không sợ chút nào, nhìn thẳng vào mắt Vũ Hoàng.
Nhìn nhau khoảng một phút, sự sắc sảo trong mắt Vũ Hoàng chợt biến mất, thở dài: “Nhiều năm trôi qua vậy rồi mà cô vẫn không thể quên được tên đó à?”
“Ha hai”
Vũ Vũ Lan cười mỉa: “Suốt đời này, thứ tôi không thể quên được chỉ có con trai tôi!”
Đương nhiên bà ta biết rõ “tên đó” mà Vũ Hoàng nói là ai.
Bây giờ, con trai bà ta chết ở Hoàng tộc họ Đoàn, bà ta còn định đến Hoàng tộc họ Đoàn hỏi cho ra lẽ, sao vẫn quan tâm đến Đoàn Hoàng được?
“Hai ngày! Tôi chỉ cho cô hai ngày, không cần biết bà làm gì, trong vòng hai ngày cô phải về Hoàng tộc họ Vũ cho tôi!”
Vũ Hoàng kiên quyết nói với bà ta.
“Được!”
Vũ Vũ Lan có được sự đồng ý của Vũ Hoàng, xoay người đi ngay.
Bà ta vừa đi thì một lão già đầu bạc