Lão già tóc bạc bình tĩnh nói: “Không phải ngài cướp ngôi vị Hoàng đế của bà ta mà là theo lời dặn của tổ tiên, bà ta không thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế”.
“Đúng vậy!”
Đôi mắt sâu thẳm của Vũ Hoàng toát lên vẻ đau khổ: “Nhưng chính tôi đã đưa nó từ Hoàng tộc họ Đoàn về, đã hơn bốn mươi năm, nó vẫn hận người anh là tôi”.
Vũ Hoàng lại là anh trai của Vũ Vũ Lan.
Lão già tóc bạc thở dài, không nói thêm nữa.
Cùng lúc đó, Hoàng tộc họ Đoàn.
Đoàn Hoàng đang ở trong một tòa nhà cổ kính, vài nhân viên y tế đang kiểm tra sức khoẻ toàn thân cho lão ta.
Lúc trước Đoàn Hoàng đánh nhau với Dương Thanh, chỉ có một chiêu là dừng ngay nhưng trận đấu đó vẫn khiến Đoàn Hoàng bị thương khá nặng.
“Hoàng Chủ, sức khoẻ của ông rất ổn, không có bệnh nào cả, đúng là không thể tin nổi!”
Một lúc lâu sau, bác sĩ đứng đầu mới kinh hãi nói.
Dương Thanh mới dẫn nhóm Đoàn Vô Nhai rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn của họ, bọn họ bắt đầu chữa trị khẩn cấp cho Đoàn Hoàng.
Lúc mới bắt đầu, đúng là Đoàn Hoàng đã bị thương, mặc dù không ảnh hướng đến tính mạng nhưng cũng được xem là vết thương nặng.
Trước khi đi Dương Thanh đã cố ý để lại cho Đoàn Hoàng một chiếc bình sứ, hơn nữa còn nói với lão ta rằng trong đây có ba viên thuốc chữa bệnh, dặn Đoàn Hoàng hãy uống một viên.
Mặc dù Đoàn Hoàng không thân với Dương Thanh nhưng lão ta hiểu nếu Dương Thanh muốn mạng sống của lão ta thì anh đã lấy từ lâu rồi.
Sau khi uống viên thuốc, lão ta cũng không quan tâm lắm nhưng bây giờ sau khi kiểm tra cẩn thận, lão ta mới phát hiện ra