Họ nhanh chóng đưa ra kết luận: Bệnh nhân bị mất trí nhới “Sao cơ? Anh ta bị mất trí nhớ á?”
Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã có mặt ở văn phòng của bác sĩ từ sáng sớm, khi biết Dương Thanh mất trí nhớ, Mục Thiên Thiên hô lên kinh ngạc.
Bác sĩ gật đầu, nghiêm nghị nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy, trừ vết thương nặng trên cơ thể ra, các chỉ số khác đều rất bình thường, đại não cũng không bị kích thích”.
“Về phần tại sao cậu ta mất trí nhớ thì tạm thời chưa rõ”.
Sau khi nghe bác sĩ giải thích, nét mặt của hai chị em nghiêm túc hản lên.
Họ vốn rất vui khi biết Dương Thanh đã tỉnh, nhưng giờ anh lại mất trí nhớ, còn không biết mình là ai.
“Chị, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Sau khi rời khỏi văn phòng của bác sĩ, Mục Thiên Thiên hỏi Lục Tỉnh Tuyết.
Trong mắt Lục Tỉnh Tuyết tràn ngập vẻ kiên định: “Nếu bệnh viện không chữa được thì đành đưa anh ấy về nhà họ Lục, tìm bác sĩ đến chữa trị tiếp thôi”.
“Sao cơ?”
Mục Thiên Thiên trợn tròn mắt: “Chị, chị điên rồi à? Chị định đưa anh ta về nhà họ Lục á?”
Ánh mắt Lục Tỉnh Tuyết nghiêm túc chưa từng có, cô ta nói với vẻ kiên định: “Anh ấy là do chúng ta cứu, nếu anh ấy đã mất trí nhớ, cũng không liên lạc được với người nhà, chúng ta chỉ có thể đưa anh ấy về nhà họ Lục để cứu chữa tiếp thôi”.
“Nhưng…”
Mục Thiên Thiên đang định thuyết phục tiếp thì bị Lục Tỉnh Tuyết ngät lời: “Thiên Thiên, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, cứ để chị xử lý”.
Du Mục Thiên Thiên thở dài, không nói gì nữa.
Cô ta biết rõ chị họ mình lương thiện tới mức nào, còn không nỡ giãm chết