Nhưng trong mấy ngày này, Dương Thanh vẫn không thể nhớ lại, mỗi khi định nhớ, anh đều đau đến mức chết đi sống lại, phải nhờ tới sự trợ giúp của thuốc an thần.
Cùng lúc đó, trên một đồng cỏ rộng lớn ở vực Tây Châu.
Tiêu Tiêu đang chạy theo bầy cừu trên đồng cỏ, trông rất vui vẻ.
Còn Tần Y vốn hoạt bát hiếu động thì im lặng ở cạnh Tân Thanh Tâm.
Mấy ngày qua, Tân Thanh Tâm luôn rửa mặt băng nước mắt, Tân Y thấy hết nên rất đau lòng, nhưng cô ta biết làm gì đây?
Dương Thanh mới rời khỏi họ có năm ngày, nhưng họ lại cảm thấy dường như đã năm năm.
“Chị, chị đừng lo nữa, chắc chắn anh rể sẽ không sao đâu, đối với chúng ta bây giờ, không có tin tức gì mới là tin tức tốt, chị thấy đúng không?”
Tân Y ngồi cạnh Tân Thanh Tâm, nắm tay chị, dịu dàng nói.
Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe: “Y Y, chị lo cho anh ấy lắm!”
Tân Thanh Tâm nói rồi nghẹn ngào.
“À!”
Tân Đại Dũng ngồi bên cạnh cũng thở dài, vô cùng lo lắng.
Cách đó không xa, Đoàn Vô Nhai và Độc Du cũng đang ngồi trên bãi cỏ, sắc mặt họ vô cùng nghiêm nghị.
Họ đều hiểu, lần này Dương Thanh rất khó sống sót quay về.
Vũ Vũ Lan là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ, còn Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, hai bên chênh nhau nhiều như thế, còn đánh kiểu gì đây?
Giờ đã được một tuần, theo lẽ thường, Dương Thanh đã chạm mặt với Vũ Vũ Lan từ một tuần trước.
Nếu Dương Thanh thăng thì đã quay lại lâu rồi, cho dù anh bị thương thì cũng không thể chần chừ lâu như thế chứ?
“Bố, chắc chăn anh Thanh sẽ không sao đúng không?”
Mắt Đoàn Ngữ Yên đỏ hoe.
Nhìn dáng vẻ