Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói với Dương Thanh.
Người còn lại cùng hờ hững nhìn anh, giọng lành lạnh: “Tất nhiên, nếu cậu vẫn khăng khăng muốn đấu với chúng tôi thì cho cậu đánh mười chiêu trước đấy, tới đi!”
Đột nhiên, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ người Dương Thanh.
“Ẩm!”
Họ thấy sàn đá thạch anh dưới chân Dương Thanh nháy mắt vỡ ra.
“Gì vậy?”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều mở to mắt.
Dương Thanh vẫn chưa hành động nhưng hơi thở kinh khủng phát ra từ anh đã khiến cho ai cũng sợ hãi.
Hai mắt Lục Xuyên phát sáng, đã xác nhận được Dương Thanh thật sự rất mạnh, thực lực đã vượt xa ông ta.
Nếu không thì không thể phát ra khí thế đáng sợ đến vậy được.
Nhưng có một điều họ không biết là sức mạnh khủng bố này được giải phóng chỉ từ vỏn vẹn một tia sức mạnh của anh.
“Tôi lên đây!”
Sau câu này, Dương Thanh bỗng dưng biến mất.
“Bốp!”
“Binh!”
Hai tiếng va đập nặng nề vang lên, anh xuất hiện ở nơi hai vệ sĩ vừa đứng.
Còn hai người kia thì vừa bị Dương Thanh đánh trúng đã hôn mê bất tỉnh tại chỗ, văng ra mười mấy mét rồi rơi phịch xuống đất.
Yên lặng!
Lặng như tời Lục Xuyên mở to hai mắt, vẻ khó tin hiện rõ trên khuôn mặt nhưng ngoài ra còn có cả sự mừng rỡ.
Lần đầu tiên gặp Dương Thanh, ông ta đã có cảm giác anh là một người không đơn giản, và bây giờ dự cảm này đã được chứng thực.
Có thể nói