“Bác trai, cháu xin lỗi vì không khống chế lực lại ạ, làm người của bác bị thương rồi”.
Dương Thanh áy náy nói.
Vừa rồi anh đã nhẹ tay nhưng không ngờ cao thủ của nhà họ Lục lại yếu đến mức không tiếp nổi cú đánh nhẹ nhàng này.
“Ha ha, tốt lắm!”
Bấy giờ Lục Xuyên mới lấy lại tinh thần, sảng khoái cười: “Cậu nhóc này, từ nay về sau cứ ở bên cạnh Tỉnh Tuyết, phụ trách bảo vệ con bé an toàn nhé”.
“Cháu cảm ơn bác Lục ạ”.
Dương Thanh vội vàng nói cảm ơn.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đứng sững người một lúc thì kích động cả lên.
“Anh lợi hại quá đi mất!”
Mục Thiên Thiên kéo lấy tay anh, hồ hởi reo lên: “Anh dạy võ cho tôi với nhé, tôi cũng muốn mạnh mẽ như anh”.
Dương Thanh sờ đầu, hơi ngượng ngùng.
Lục Tỉnh Tuyết đang căng thẳng cũng nhẹ nhõm, dịu dàng nhìn anh.
“Từ giờ anh yên tâm ở lại đây nhé”.
Cô ta nói: ‘Bố đã cho phép rồi thì không ai có thể đuổi anh đi đâu!”
“Cảm ơn cô!”
Dương Thanh cảm kích trả lời.
Anh hiểu rõ nếu không nhờ Lục Tỉnh Tuyết thì không đời nào có chuyện mình được đứng ở đây, có khi đã chết ở đỉnh Ninh Sơn vào mấy ngày trước rồi cũng không chừng.
Sau khi thăm dò biết được thực lực của Dương Thanh rất mạnh, Lục Xuyên nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi biệt thự, ông ta lập tức tìm đến chủ nhà họ Lục.
.
Chap mới luôn có tại == .
V N ==
“Bố ơi, con có một tin tốt cho bố đây!”
Lục Xuyên hào