“Gậu ta còn quên cả việc tránh né, rõ là bị ông Tề dọa sợ rồi”.
Lục Xuyên cũng sững sờ: “Sao lại vậy?”
Vừa rồi nhìn thấy Dương Thanh chớp nhoáng đánh bại hai tên vệ sĩ, ông ta đã khẳng định cảnh giới võ thuật của anh ít nhất nằm ở Vương Cảnh trung kỳ.
Nhưng bây giờ có vẻ còn không có cả phản xạ của Vương Cảnh sơ kỳ nữa.
Chẳng lẽ ông ta bị hoa mắt?
“Âm!”
Ngay lúc đó, nắm đấm của cao thủ nhà họ Lục hung hãn rơi xuống.
“GÌ cơ?”
“Cản được à?”
“Không thể nào?”
Lục Xuyên và Lục Nguyên Thông trợn to hai mắt, vẻ hoảng sợ hiện lên rất rõ.
Dương Thanh vấn đứng tại chỗ, chỉ đưa một tay ra đỡ lấy toàn bộ cú đấm của ông Tề, thậm chí còn không hề lùi lấy nửa bước.
Anh vẫn đứng yên như thế, không nhúc nhích, như thể đòn công kích của ông Tề chỉ là gãi ngứa.
Ông ta cũng ngỡ ngàng, không dám tin: “Trời đất… Sao lại vậy chứ?”
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Ông không phải đối thủ của tôi đâu!”
“Không thể nào!”
Ông Tề tức khäc giận dữ, lại dùng sức tung một quyền tới.
“Tôi là cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục, sao lại thua trong tay cậu được!”
Ông ta gào lên, nắm đấm theo sát mà đến.
“Phich!”
Nhưng cú đấm này vẫn bị Dương Thanh cản lại một cách dễ dàng, không hề mất sức.
Cho đến lúc