Nghe thấy ông Tề thừa nhận mình thua Dương Thanh, Lục Nguyên Thông mới lấy lại tinh thần, hồ hởi nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Vì quá kích động nên cả người lão đều run lên.
Nhiều năm về trước, nhà họ Lục mới là gia tộc mạnh nhất Ninh Châu, đến cả nhà họ Lý cũng không phải đối thủ của họ.
Nhưng từ khi Lục Nguyên Thông tiếp nhận vị trí chủ gia tộc, nhà họ Lục càng ngày càng suy sút, những cấp dưới trung thành thì phản bội hoặc bỏ đi.
Người băng lòng ở lại hiện giờ chỉ còn lại một mình ông Tê.
Chính vì vậy mà Lục Nguyên Thông rất kính trọng ông ta.
“Chủ gia tộc, tôi xin lỗi!”
Ông Tề áy náy đi đến trước mặt lão, hơi cúi người xuống.
Lục Nguyên Thông vội vàng lắc đầu: “Ông nặng lời quá, chỉ là một trận so tài thôi, đừng bận tâm về nớ’.
Sau khi an ủi ông Tê, lão lại gân Dương Thanh, vui mừng nói: “Cậu nhỏ, sau này cứ ở lại nhà họ Lục đi, tôi nhất định không bạc đãi cậu đâu”.
Lục Xuyên cũng nhanh chóng thể hiện lập trường: “Sau này cần tôi giúp gì thì cậu nhỏ cứ nói nhé”.
Nét mặt của Dương Thanh vấn không đổi khi thấy thái độ của hai bố con trở nên nhiệt tình, nhưng dù sao họ cũng là bố và ông nội của Lục Tinh Tuyết nên anh lễ phép đáp: “Vâng, cháu cảm ơn bác trai và ông chủ Lục ạ”.
“Ông thấy cháu cũng ngang tuổi Tinh Tuyết, gọi ông chủ Lục thì xa lạ quá, từ giờ cháu cứ gọi là ông nội như Tỉnh Tuyết đi”.
Lục Nguyên Thông mau chóng sửa xưng hô.
Lục Xuyên nghe thấy lời này của lão thì giật mình, nhìn Dương Thanh rồi lại nhìn Lục Tinh Tuyết, bỗng dưng thấy