Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tần Thanh Tâm.
“Chị, là anh ấy đấy! Thật sự là anh ấy!”
Tần Y trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ đang được ánh đèn chiếu rọi, sung sướng hô lên.
Ngay sau đó, cô ta đứng bật dậy tìm kiếm bóng dáng của Dương Thanh.
Đám người nhà họ Tần cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không thể nào! Không thể có chuyện như vậy được!”, Tần Phi không dám tin vào mắt mình.
Cụ Tần cũng trợn trừng hai mắt: “Chẳng lẽ tất cả đều do thằng vô dụng kia làm hết? Sao có thể như vậy?”
Hiện giờ không chỉ có người nhà họ Tần mà tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hãi.
Tần Thanh Tâm là người đẹp nổi danh ở Giang Hải, ai cũng nghe tới.
Năm năm trước, chuyện kết hôn của cô và Dương Thanh từng là trò cười truyền khắp Giang Hải.
Ban đầu nghe câu chuyện MC vừa kể, mọi người chỉ cảm thấy nội dung rất quen thuộc.
Nhưng giờ đây, tất cả đều đã biết được sự thật.
Thế nhưng đúng lúc mọi người đều đang kinh hãi, ánh sáng chợt di chuyển tới một người phụ nữ khác.
Rất nhanh sau đó, ánh đèn lại chiếu sang một người phụ nữ khác nữa.
Cứ liên tục thay đổi năm sáu người như vậy mới dừng lại.
“Vừa rồi chỉ là một trò đùa mà thôi.
Bởi vì người chồng này không muốn để lộ thân phận nên mong các vị hãy thứ lỗi! Tiệc tối hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các vị đã tới tham dự!”, MC đột nhiên đổi sang giọng điệu hài hước.
“Tôi nói rồi mà, sao có thể là thằng vô dụng kia được?”
Đám người nhà họ Tần đều thở phào một hơi.
Nhưng người khác lại không nghĩ vậy.
Rất nhiều người đều cảm thấy chuyện này chưa chắc đã là trò đùa.
Bởi vì những lời MC vừa nói hoàn toàn giống với chuyện đã xảy ra vào năm năm trước.
Vừa rồi khi ánh đèn chiếu xuống người mình, Tần Thanh Tâm thực sự có ảo giác rằng, tất cả mọi chuyện đêm nay đều do Dương Thanh chuẩn bị.
Bây giờ tiệc đã kết thúc nhưng cô vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Dương Thanh, trong lòng bỗng thấy hơi thất vọng.
“Con đi trước đây!”, cô nói với người nhà một tiếng rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Thế nhưng vừa mới bước ra khỏi khách sạn, một người phụ nữ chợt tới gần: “Xin hỏi cô có phải là Tần Thanh Tâm không?”
“Đúng vậy, xin hỏi cô là ai?”, Tần Thanh Tâm không quen người này.
Người phụ nữ kia mỉm cười lịch sự: “Ông chủ của chúng tôi muốn bàn bạc về tương lai của tập đoàn Tam Hòa với cô.
Không biết cô Tần có hứng thú không?”
Tần Thanh Tâm lập tức vui mừng khôn xiết.
Mặc dù công ty đã bị nhà họ Tần gán nợ nhưng dù sao đây cũng là công sức của cô.
Kể cả không còn cơ hội đoạt lại cũng không sao, chỉ cần tập đoàn Tam Hòa còn tồn tại là cô cũng mãn nguyện lắm rồi.
Tối hôm nay có nhiều gia tộc hàng đầu muốn hợp tác với tập đoàn Tam Hòa như vậy, Tần Thanh Tâm cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Thà như vậy còn hơn là bị nhà họ Tần cướp đoạt.
Tần Thanh Tâm đi theo đối phương vào thang máy, lên tới tầng cao nhất mới dừng lại.
Cùng lúc đó, bên trong hội trường tổ chức tiệc tối chợt có người lên tiếng hỏi: “MC vừa nói ra hai chuyện.
Không phải vẫn còn một chuyện lớn nữa hay sao?”
MC vẫn chưa rời khỏi sân khấu, mỉm cười thần bí: “Chuyện thứ ba chính là, người chồng kia sẽ chân thành cầu hôn vợ mình trên tầng cao nhất của khách sạn Vườn Sao, để bù đắp sự tiếc nuối năm xưa.
Tiếp theo đây xin mời mọi người cùng đi ra ngoài chứng kiến giây phút hạnh phúc nhất này!”
Khách sạn Vườn Sao là tòa nhà cao nhất Giang Hải.
Nơi đây được đặt tên là Vườn Sao bởi vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất là toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn được làm bằng thủy tinh.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi đó như một ngôi sao trời sáng lấp lánh.
Nguyên nhân thứ hai chính là phần mái của tầng trên cùng cũng được làm bằng hai lớp thủy tinh theo thiết kế của kính viễn vọng.
Ở trên đó giống như được đứng trước một chiếc kính viễn vọng khổng lồ, có thể thấy rõ bầu trời sao lấp lánh.
MC dẫn tất cả mọi người đi ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất.
Thế nhưng tòa nhà quá cao, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tầng cao nhất như một ngôi sao trời tỏa sáng chói lóa chứ không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
“Dì ơi, bố cháu nói hôm nay sẽ đi chơi với mẹ.
Bọn họ không chịu đưa cháu đi cùng”, Tiêu Tiêu chu môi rúc vào ngực Tần Y, tủi thân nói.
“Con bé bất hiếu này, dám liên lạc với thằng vô dụng kia nữa hả?”, Châu Ngọc Thúy nghe thấy liền nổi giận.
“Mẹ à, có khi người ở trên đó chính là chị và anh rể đó!”, Tần Y chỉ lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Chợt có một giọng nói tràn đầy khiêu khích từ bên cạnh truyền tới: “Thằng vô dụng kia sao? Chỉ sợ đến cả một bông hoa cũng không mua nổi đâu!”
Sau đó lại có người giễu cợt nói: “Thấy kỉ niệm ngày cưới của người ta hoành tráng như vậy, có lẽ chị cô đang trốn trong góc nào đó khóc lóc ghen tỵ cũng nên!”
Đám người nhà họ Tần lũ lượt kéo tới.
“Dẫu sao chúng tôi cũng là khách quý được xếp ở hàng đầu, cao quý hơn mấy con chó canh cửa bị xếp ở cuối