Gương mặt Dương Thanh đầy chân thành và yêu thương.
Màn cầu hôn lãng mạn như vậy, một cô gái bình thường nhất định sẽ đồng ý.
Thế nhưng cô gái trước mắt lại không phải một cô gái bình thường.
Một lát sau, Tần Thanh Tâm mới bình tĩnh lại, bối rối nhìn anh: "Xin lỗi anh!"
Nghe được ba chữ này, đáy mắt Dương Thanh thoáng hiện lên sự thất vọng rồi biến mất.
"Anh hiểu rồi!", Dương Thanh cười cay đắng.
Lúc này đây, anh thấy lòng mình như đang rỉ máu, dù cho là bị đạn găm vào ngực ở trên chiến trường cũng không đau như bây giờ.
Thấy dáng vẻ thất vọng của Dương Thanh, trong lòng Tần Thanh Tâm cũng cực kỳ khó chịu.
Cô bước tới, hơi cúi người đỡ Dương Thanh đang quỳ một chân đứng lên.
"Dương Thanh, tôi mong anh hiểu rằng tôi bằng lòng ở bên anh không phải vì tình yêu, mà là vì con gái”, Tần Thanh Tâm dịu dàng nhìn Dương Thanh nói.
"Tạm thời tôi không thể đồng ý, nhưng không có nghĩa sau này cũng sẽ như vậy.
Tôi mong anh có thể cho tôi thêm chút thời gian, được không?"
Nửa câu đầu của Tần Thanh Tâm còn khiến cho Dương Thanh đau khổ tột cùng, nhưng nửa câu sau lại khiến anh bỗng vui mừng khôn xiết.
"Được!"
Dương Thanh xúc động nói: "Anh có thể chờ, chờ tới ngày em bằng lòng đón nhận anh".
Tần Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, lúc thấy Dương Thanh quỳ một chân cầu hôn, trái tim cô đã tan chảy rồi.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, đây chỉ là cảm động.
Giữa hai người họ, ngoài một đêm năm năm trước thì hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Cùng lúc ấy, ở quán cà phê đối diện khách sạn Vườn Sao.
Đứng trước cửa sổ thủy tinh cỡ lớn, Tô Thành Vũ nhìn cảnh náo nhiệt ở cổng khách sạn Vườn Sao, ông ta vô cùng xúc động.
"Chủ tịch Tô, tôi dẫn người tới rồi!", tài xế nói xong liền lặng lẽ rời đi.
Tô Thành Vũ vừa quay đầu đã thấy một người phụ nữ đứng tuổi kia đi tới chỗ ông ta, chủ động vươn tay nói: "Chào ông thông gia!"
"Chào bà!"
Tô Thành Vũ lịch sự cười gật đầu, sau đó lại hỏi: "Bà chính là mẹ của cô Tần, bà Châu phải không? "
Châu Ngọc Thúy vội vàng kéo Tần Y tới bên cạnh, vui mừng nói: "Tôi là mẹ của Y Y – Châu Ngọc Thúy".
Đây là lần đầu tiên Châu Ngọc Thúy thấy Tô Thành Vũ ngoài đời thật, thấy ông ta khách sáo như vậy, bà ta kích động đến mức cười mãi không thôi.
"Ông thông gia, sau này chúng ta là người một nhà rồi nên không cần phải khách sáo như thế!", Châu Ngọc Thúy cười nói.
Vừa nãy bị gọi là thông gia, Tô Thành Vũ còn tưởng mình nghe nhầm, khi bị gọi một lần nữa ông ta mới nhận ra mình không nghe nhầm, liền nghi ngờ hỏi: "Bà Châu, sao bà lại gọi tôi là thông gia vậy?"
Châu Ngọc Thúy còn tưởng Tô Thành Vũ thấy còn quá sớm để gọi là thông gia, nên kéo tay Tần Y, nói: "Sau này Y Y gả cho con trai ông rồi thì không phải chúng ta sẽ là thông gia hay sao? Nếu ông cho rằng bây giờ vẫn còn sớm để gọi thông gia thì tôi gọi ông là chủ tịch Tô, chờ tới khi lo việc cưới xin cho hai đứa thì...”.
"Khoan đã!"
Châu Ngọc Thúy còn chưa dứt lời, Tô Thành Vũ đã vội vàng ngắt lời, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Bà Châu, có phải bà hiểu lầm gì rồi hay không?"
"Làm gì có! Không phải ông đã cho người đưa sính lễ tới rồi hay sao? Tôi cũng đã bàn bạc với ông Tần rồi, chúng tôi rất hài lòng với đám cưới này", Châu Ngọc Thúy cười nói.
Tô Thành Vũ mới chợt hiểu ra, ông ta vội vàng giải thích: "Bà Châu, bà hiểu lầm rồi.
Mấy món sính lễ kia là đưa cho con gái lớn của bà – Tần Thanh Tâm".
"Cái gì?", Châu Ngọc Thúy kinh ngạc.
Nét mặt Tần Y cũng lập tức sượng lại.
Lúc trước, khi nhà họ Tô đưa sính lễ tới, cô ta đã mơ về cuộc sống sau khi được gả vào nhà giàu sang quyền thế.
Đến tận hôm nay mới nhận ra mấy món đồ kia vốn không phải cho cô ta.
Cô ta chợt cảm thấy vô cùng mất mát.
Châu Ngọc Thúy cũng chỉ hơi ngạc nhiên, cười xấu hổ: "Không sao, đều như nhau cả.
Dù sao cũng đều là con gái của tôi, nên ông không cần lo lắng chuyện kết hôn của Tần Thanh Tâm.
Ngày mai tôi sẽ ép hai đứa làm thủ tục ly hôn".
Tô Thành Vũ hoảng sợ đến tái mặt, vội vàng nói: "Bà Châu, xin đừng.
Tôi cảm thấy cậu Dương và cô Tần rất xứng đôi, bà nhất định không được chia rẽ bọn họ".
"Chủ tịch Tô, ý ông là sao? Chẳng phải vừa rồi ông mới nói là sính lễ tặng cho con gái lớn của tôi đấy sao? Sao giờ lại không cho con bé ly hôn? Con bé không ly hôn