Nhất thời hai bên giằng co với nhau.
Mặc dù Trần Hưng Hải mang theo rất nhiều người, nhưng đây là địa bàn của nhà họ Viên, người của nhà họ Viên sẽ nhiều hơn.
Dù vậy, Trần Hưng Hải cũng không hề sợ hãi.
Đa số người trong dòng chính của nhà họ Viên đều có mặt ở đây, nếu xảy ra xung đột thì chắc chắn người nhà họ Viên sẽ chết rất nhiều.
"Trần Hưng Hải, chỉ với lực của một mình ông, tuyệt đối không thể nào khiến nhà họ Viên của tôi thiệt hại nghiêm trọng như vậy trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi được, rốt cuộc ai đang giúp ông đối phó với nhà họ Viên?"
Viên Sĩ Vũ bỗng nói.
Lão ta biết rằng nhà họ Viên không thể cứu vãn được nữa.
“Viên Sĩ Vũ, ngay cả việc ông đã đắc tội với ai ông còn không biết, chẳng trách sao nhà họ Viên bị tiêu diệt!”, Trần Hưng Hải chế nhạo.
Viên Sĩ Vũ hơi nhướng mày: "Ông có ý gì?"
"Không phải tôi tìm người đối phó với nhà họ Viên, mà là nhà họ Viên đã đắc tội nhầm người".
Trần Hưng Hải nói: "Đương nhiên, cho dù không có cậu ta, tôi cũng sẽ không tha thứ cho nhà họ Viên, bởi vì cháu của ông đã giết chết cháu trai tôi! Bây giờ, ông đã biết tại sao tôi phải mang bọn chúng đi rồi chứ?"
Trần Hưng Hải nghiến răng nghiến lợi khi nói đến câu cuối.
Tuy Trần Anh Tuấn không quá nổi bật nhưng anh ta cũng là con cháu của nhà họ Trần.
Thậm chí vì điều này mà suýt chút nữa đã khiến nhà họ Trần bị tiêu diệt.
"Đồ khốn! Còn không mau cút ra đây!"
Viên Sĩ Vũ vô cùng tức giận, quát Viên Thiệu, người đang run rẩy trong đám đông kia, và Viên Mộc, người đang giả vờ bình tĩnh.
"Ông nội, chẳng qua nhà họ Trần mượn cớ này để ra tay với chúng ta mà thôi.
Bọn con với Anh Tuấn là bạn tốt của nhau, sao có thể thuê người giết cậu ta được?"
Viên Mộc giả vờ bình tĩnh nói.
Hắn ta đã hạ quyết tâm rằng dù có chết cũng không bao giờ thừa nhận rằng mình đã thuê sát thủ giết Trần Anh Tuấn.
"Đúng vậy, bọn con với Anh Tuấn là bạn tốt, chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, sao có thể giết anh ta được? Đây hẳn là âm mưu của nhà họ Trần, ông đừng có bị lừa!"
Viên Thiệu cũng vội nói, giọng nói hơi run rẩy.
Trần Hưng Hải cười lạnh: "Ranh con, vì bọn mày mà nhà họ Viên mới bị thiệt hại nặng như vậy, lẽ nào bọn mày muốn những người còn lại của nhà họ Viên chết chung sao?"
Lúc này vẻ mặt Trần Hưng Hải lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí.
Khi lão ta nói lời này, sắc mặt của nhiều người trong nhà họ Viên thay đổi hẳn, ánh mắt đầy căm hận nhìn Viên Mộc và Viên Thiệu.
"Ông chủ Trần đã nói là vì bọn mày mới khiến cho gia tộc phải gánh chịu tai họa lớn như vậy, bọn mày vẫn còn mặt mũi ở trong gia tộc để làm liên lụy đến những người khác?"
"Ông chủ, mọi chuyện mà nhà họ Viên gặp phải hôm nay đều do cặp ăn chơi lêu lổng này gây ra, mau đuổi cổ bọn họ ra ngoài, không chừng nhà họ Trần sẽ buông tha cho chúng ta!"
"Viên Mộc, Viên Thiệu, cút ra khỏi nhà họ Viên!"
…
Có người cầm đầu, lập tức có rất nhiều con cháu của nhà họ Viên yêu cầu đuổi cổ Viên Mộc và Viên Thiệu đi.
Sắc mặt Viên Sĩ Vũ rất khó coi, Trần Hưng Hải chỉ nói một câu lại có thể khiến người nhà họ Viên chủ động giao nộp Viên Mộc và Viên Thiệu.
"Người thì tôi có thể giao cho ông!"
Cuối cùng Viên Sĩ Vũ cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm Trần Hưng Hải nói: "Nhưng nhất định phải giữ lại nhà họ Viên!"
Cho dù mọi thứ của nhà họ Viên đã bị hủy hoại, nhưng gốc rễ vẫn còn ở Châu Thành, nếu thật sự phải rời đi nơi khác, e là rất khó để nhà họ Viên xây dựng lại cơ đồ huy hoàng.
Chỉ cần nhà họ Viên được ở lại Châu Thành, họ có thể từ từ phát triển dựa trên những mối quan hệ trước đây.
Dù rất khó để đạt được đỉnh cao như lúc trước, nhưng ít nhất cũng có thể khiến nhà họ Viên trở nên tốt hơn.
Nghe vậy, Viên Mộc và Viên Thiệu bỗng tái mặt.
Cuối cùng Viên Sĩ Vũ vẫn lựa chọn bỏ rơi bọn họ sao?
Trần Hưng Hải lắc đầu: "Viên Sĩ Vũ, ông nên hiểu rằng người muốn tiêu diệt nhà họ Viên không phải là tôi".
"Vậy thì để tôi gặp người đứng sau ông, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta!"
Viên Sĩ Vũ nghiến răng nói.
"Viên Sĩ Vũ, ông đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tôi chỉ dẫn kẻ giết người đi thôi đã là nể mặt ông lắm rồi.
Nếu ông còn lằng nhằng nữa, đừng trách tôi không khách sáo!"
Trần Hưng Hải tức giận nói.
Đương nhiên lão ta biết rõ, nếu để nhà họ Viên ở lại Châu Thành, lão ta sẽ đứng ngồi không yên.
Chỉ khi nhà họ Viên hoàn toàn bị đuổi khỏi Châu Thành thì địa vị của lão ta mới có thể ổn định được.
Lúc này, Viên Sĩ Vũ bỗng cảm thấy suy sụp.
Từ một gia tộc nhỏ, nhà họ Viên từng bước đi lên đỉnh cao ở Châu Thành, tốn không biết bao nhiêu thời gian và công sức, vậy mà bây giờ mọi thứ đã bị hủy hoại chỉ trong nửa giờ