Lúc này Dương Thanh vô cùng bá đạo.
Một cái đập tay khiến mọi người sợ tới ngây dại.
Ngụy Minh Nguyệt ở gần Dương Thanh nhất lại càng sợ hãi, vô thức trốn sau lưng tên trai bao.
“Anh, anh trai à, cô ta đắc tội anh chứ không phải tôi đâu!”
Tên trai bao toàn thân cơ bắp giống như chuột thấy mèo, run rẩy hét lên.
Không phải cậu ta nhát gan, mà là Dương Thanh quá khủng bố, vỗ một cái đã đập nát bàn gỗ.
Cho dù cậu ta học võ ở trường thể thao cũng không làm nổi.
“Con đàn bà chết tiệt này, mau cút ra cho tôi!”
Tên trai bao đẩy Ngụy Minh Nguyệt đang trốn sau lưng mình lên trước rồi bỏ chạy.
Mọi người đổ dồn ánh mắt lên người cô ta.
Mấy chục khách hàng vây xem nhưng không ai đồng tình với Ngụy Minh Nguyệt.
Bọn họ đều nhìn thấy cô ta đã hạch sách Hạ Hà như thế nào.
Bây giờ bị Dương Thanh chỉnh đốn cũng là đáng đời.
“Không ngờ cô Nguyệt không sợ trời không sợ đất cũng có lúc sợ hãi như vậy?”
Tô San khoanh tay cười híp mắt nhìn Ngụy Minh Nguyệt, châm chọc nói.
“Ai nói tôi sợ?”
Ngụy Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, bị nhiều người vây xem còn bị Dương Thanh ép tự vả, quá nhục nhã.
“Không sợ sao cô không đi?”, Tô San giễu cợt hỏi.
Ngụy Minh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Tô San rồi lại nhìn Dương Thanh.
Anh vẫn bình tĩnh đứng đó, sắc mặt lạnh lùng.
Hạ Hà bên cạnh lo lắng Dương Thanh sẽ vì mình mà đắc tội nhà họ Ngụy.
Ngụy Minh Nguyệt biết hiện giờ chỉ Hạ Hà mới cứu nổi mình.
Cô ta bèn nói với Hạ Hà: “Xin lỗi cô, vừa rồi là tôi không đúng.
Tôi không nên chỉ vì cô làm đổ một chút nước canh mà đòi cô bồi thường”.
Lời xin lỗi cực kỳ cứng nhắc, rõ ràng không hề thành tâm.
Hạ Hà vội vàng lắc đầu, nói với Dương Thanh: “Hay là bỏ đi được không? Tôi không sao cả!”
“Nếu cô sợ tôi sẽ vì cô đắc tội nhà họ Ngụy thì đừng lo.
Chỉ là một gia tộc nho nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi!”
Hạ Hà muốn bỏ qua cho êm chuyện, anh lại không chịu, lắc đầu nói: “Đây không phải lần đầu tiên cô ta gây sự với tôi, nhất định phải bị trừng phạt!”
Tô Thành Vũ cũng nhìn ra được sự lo lắng của Hạ Hà, lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu Thanh nói đúng đấy, với cậu ấy nhà họ Ngụy không đáng phải sợ.
Nếu bọn họ thực sự dám truy cứu, nhà họ Tô chúng tôi sẽ đứng ra đỡ cho cậu ấy!”
Hạ Hà chỉ biết Dương Thanh rất giàu có, không ngờ người có địa vị cao như Tô Thành Vũ cũng phải cung kính nghe theo anh.
Ngụy Minh Nguyệt có dự cảm chẳng lành.
Nếu chỉ có một mình Dương Thanh, cô ta chỉ e ngại anh giỏi võ.
Nhưng bây giờ Tô Thành Vũ nghe lời Dương Thanh như vậy, thậm chí còn tự nguyện trở mặt với nhà họ Ngụy vì anh.
Rốt cuộc Dương Thanh là ai?
Lúc này Ngụy Minh Nguyệt vô cùng sợ hãi.
Không chỉ cô ta, khách hàng xung quanh cũng sững sờ từ lúc thấy Tô Thành Vũ xuất hiện.
Ông ta lại nói trước mặt mọi người rằng, nhà họ Ngụy không đáng để Dương Thanh phải e sợ.
Tất cả đều tò mò muốn biết chàng trai trẻ kia là ai.
“Không ngờ cậu ta lợi hại như vậy, đến cả người giàu nhất Giang Hải cũng phải hết mực cung kính!”
“Đúng vậy, vừa rồi chúng ta còn lo thay cho cậu ta, nào ngờ người ta có chỗ dựa vững chãi từ trước rồi!”
“Bây giờ thì hay rồi, cô ả ngang ngược kia không phách lối nổi nữa!”
Đám người bàn tán ầm ĩ.
Những lời nói chế giễu kia truyền tới tai Ngụy Minh Nguyệt, khiến cô ta nổi giận đùng đùng.
“Thời gian của tôi có hạn.
Một phút nữa cô không tự vả, đừng trách tôi không khách sáo!”
Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng.
“Anh đừng hiếp người quá đáng.
Tôi đã xin lỗi bạn anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Ngụy Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, cắn răng nói.
Cô ta là cô chủ nhà họ Ngụy địa vị cao quý, tới đâu cũng được mọi người chú ý, ai dám đắc tội cô ta?
Thế nhưng mỗi khi gặp phải Dương Thanh, lòng tự tôn của cô ta đều bị anh giẫm đạp dưới chân.
“Còn ba mươi giây!”
Dương Thanh liếc mắt nhìn đồng đồ, lạnh lùng nói, không cho cô ta