Trong phòng Chí Tôn trên tầng cao nhất của nhà hàng Bắc Viên Xuân.
Dương Thanh ngồi chính giữa, hai bố con Tô Thành Vũ và Tô San ngồi ở hai bên.
Trên bàn bày ra rất nhiều món ăn mới lạ, còn có mấy chai rượu vang Lafite ủ lâu năm.
Tô Thành Vũ tự rót hai ly cho mình và Dương Thanh, đứng dậy nói: “Cậu Thanh, hôm nay tôi mời cậu tới để cảm ơn cậu”.
“Lúc San San bị ám sát ở cổng nhà họ Tô, may có cậu cứu giúp!”
“Tuần trước con bé lại được cậu cứu khi bị ám sát trên đường tới Châu Thành!”
“Sau đó, nhờ cậu nói ra chúng tôi mới biết người muốn giết San San là nhà họ Viên!”
Tô San cũng nâng ly cảm kích nói: “Cảm ơn anh!”
Dương Thanh đồng ý tới đây vì muốn lôi kéo nhà họ Tô, bây giờ Hạ Hà cũng trở thành tổng giám đốc nhà hàng Bắc Viên Xuân, đương nhiên anh phải giữ thể diện cho Tô Thành Vũ.
“Ông chủ Tô khách sáo rồi!”
Anh cũng nâng ly lên nói: “Tô San là bạn thân của vợ tôi.
Thấy cô ấy gặp nguy hiểm tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
Tô Thành Vũ vốn đã chuẩn bị tinh thần bị Dương Thanh ngó lơ, không ngờ anh lại nể mặt ông ta như vậy.
“Ha ha, vậy tôi không khách sáo nữa.
Cậu Thanh, tôi và San San kính cậu một ly.
Chúng tôi cạn đây, cậu cứ uống tùy ý là được!”
Tô Thành Vũ cười lớn, uống cạn ly rượu vang đỏ.
Tô San lại cảm thấy hơi thất vọng vì anh cứu cô ta không phải vì cô ta là Tô San, mà là vì cô ta là bạn thân của Tần Thanh Tâm.
Từ lần được Dương Thanh cứu ở cổng nhà họ Tô, cô ta đã yêu thầm anh.
Dương Thanh là chồng của bạn thân, cô ta chỉ có thể giấu tình cảm của mình đi.
Nhưng càng ngày cô ta càng phát hiện bản thân không khống chế nổi tình cảm dành cho anh, càng kìm nén lại càng thêm mãnh liệt.
Đến khi lại được anh cứu trên đường tới Châu Thành, cô ta mới ý thức được mình đã yêu một người đàn ông không thuộc về mình tới mức hết thuốc chữa.
Nghĩ tới đây, Tô San càng thất vọng, nhắm mắt uống cạn ly rượu trong tay.
Bữa ăn này, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Tô Thành Vũ chỉ mong lấy lòng Dương Thanh, Tô San yêu phải chồng của bạn thân, Hạ Hà mang lòng biết ơn và Dương Thanh muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Tô.
“Cậu Thanh, người nhà họ Ngụy không dễ đối phó.
Hôm nay cậu sỉ nhục cô nhóc kia trước mặt mọi người, bọn họ không dễ dàng tha cho cậu đâu”.
Tô Thành Vũ bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Nhưng cậu yên tâm, nếu nhà họ Ngụy dám giở trò gì sau lưng cậu, nhà họ Tô sẵn sàng liều mạng ngăn cản”.
Dương Thanh khinh bỉ cười một tiếng: “Tôi còn sợ họ không dám động đến tôi đây!”
Anh vẫn luôn ghi thù nhà họ Ngụy, bọn họ đã bị anh cho vào sổ đen sau khi biết họ buôn bán phụ nữ để làm giàu.
Nếu không phải lo sẽ đánh rắn động cỏ, anh đã ra tay xử lý nhà họ Ngụy từ lâu rồi.
Tô Thành Vũ cũng hiểu, nhà họ Ngụy dám chọc giận Dương Thanh sẽ chỉ có một con đường chết.
Nhưng nghĩ tới thế lực thần bí đứng sau nhà họ Ngụy, ông ta vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu Thanh không nên xem thường nhà họ Ngụy.
Tuy bốn nhà Tô, Quan, Trang, Ngụy đều được coi là các gia tộc đứng đầu Giang Hải nhưng nhà họ Ngụy là gia tộc bí ẩn nhất.
Chỉ e thực lực thật sự của bọn họ còn mạnh hơn cả ba gia tộc còn lại!”
“Ồ?”
Dương Thanh hơi kinh ngạc, chợt nhớ ra mạng lưới vận chuyển phụ nữ tới các thế lực lớn trong tỉnh Giang Bình.
“Ý của ông là nhà họ Ngụy còn có chỗ dựa to lớn khác sao?”, Dương Thanh hỏi.
Tô Thành Vũ gật đầu, trầm giọng đáp: “Tôi nói thực lực thật sự của nhà họ Ngụy có thể vượt qua cả ba gia tộc còn lại là vì chỗ dựa của bọn họ quá thần bí, bao nhiêu năm qua vẫn chưa bị phát hiện”.
“Nhà họ Trang đi lại với nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ, nhà họ Quan tự dựa vào chính mình vươn lên trở thành một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Còn nhà họ Tô chúng tôi cũng nhờ quản gia Hàn Thiên Thành của gia tộc Vũ Văn giúp đỡ mới được như ngày hôm nay”.
“Chỉ có nhà họ Ngụy cực kỳ bí ẩn, không ai biết chỗ dựa phía sau là ai.
Bọn họ có rất nhiều sản