Châu Ngọc Thúy rón rén đi tới cạnh giường bệnh của Tần Đại Dũng, ánh mắt chứa đựng ý muốn giết người mãnh liệt.
Đối với bà ta, mấy ngày hôm nay dài như mấy năm.
Không chỉ nơm nớp lo sợ mình bị bại lộ mà cuộc sống trong bệnh viện cũng rất tẻ nhạt.
Hơn năm mươi năm sống trên đời, bà ta chưa từng chăm sóc ai như vậy.
Vừa phải lau người cho Tần Đại Dũng, vừa phải dọn phân và nước tiểu cho ông ta.
Quả thật như sống trong địa ngục.
Nhưng khi thực sự phải ra tay, bà ta lại do dự.
Trong đầu như có hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Một cái nói: “Đừng làm vậy.
Ra tay là phải mang tội giết người đấy! Rất có thể cả đời này Tần Đại Dũng sẽ phải nằm im trên giường, vì ông ta mà đánh đổi, không đáng chút nào!”
Ngay sau đó, giọng nói còn lại vang lên: “Mau ra tay đi, đây là cơ hội tốt nhất.
Tần Đại Dũng vốn là người thực vật, dù có chết cũng sẽ không bị nghi ngờ!”
Bà ta đứng đó rất lâu, không thể xuống tay nổi.
Khoảng năm, sáu phút sau, bà ta mới hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn Tần Đại Dũng dần trở nên dữ tợn.
“Chết đi!”
Nội tâm bà ta đang điên cuồng gào thét, cầm chăn trùm lên đầu Tần Đại Dũng.
“Bà đang làm gì vậy?”
Giọng nói giận dữ của Tần Thanh Tâm chợt vang lên.
Vừa nãy Châu Ngọc Thúy chỉ chú ý vào Tần Đại Dũng, Tần Thanh Tâm đột nhiên xuất hiện khiến bà ta suýt tè ra quần.
“Hả? Mẹ… mẹ, mẹ đang đắp chăn cho bố con!”
Bà ta hoảng sợ lắp bắp nói, hai tay run lẩy bẩy.
Lúc bà ta đi tới bên giường Tần Đại Dũng, Tần Thanh Tâm đã tỉnh lại rồi.
Cô tưởng bà ta định thay bỉm cho Tần Đại Dũng, nào ngờ bà ta lại trùm chăn lên đầu ông ta.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô nhất định không tin mẹ mình sẽ làm ra chuyện này.
“Bà cút đi!”
Tần Thanh Tâm đi tới đẩy Châu Ngọc Thúy ra, bật khóc nói: “Sao bà lại ác độc như thế? Tại sao phải làm vậy? Bà nói đi, tại sao hả?”
Cô gào khóc nức nở, lửa giận sôi trào.
Cô đã thấy rất rõ ràng, Châu Ngọc Thúy muốn giết Tần Đại Dũng.
Cô không thể ngờ được người mẹ cô vẫn tưởng là tận tâm chăm sóc cho bố lại muốn lấy mạng chính chồng mình.
“Thanh Tâm, con đang nói bậy gì đó? Mẹ chỉ muốn đắp chăn cho bố con thôi mà”.
Châu Ngọc Thúy hoảng sợ giải thích: “Nếu mẹ muốn bố con chết sao không ra tay lúc các con không có ở đây?”
“Từ lúc bà đứng cạnh giường bố, tôi đã tỉnh rồi.
Bà còn định chống chế gì nữa? Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tần Thanh Tâm lấy điện thoại định báo cảnh sát.
“Bịch”, Châu Ngọc Thúy quỳ rạp xuống dưới chân cô, khóc lóc cầu xin: “Thanh Tâm, con đừng báo cảnh sát! Mẹ biết sai rồi, mẹ không dám nữa.
Nếu con báo cảnh sát, mẹ sẽ phải vào tù mất.
Con nhẫn tâm đẩy mẹ vào cảnh tù tội sao?”
“Con nghĩ mẹ muốn làm vậy sao? Nếu không phải vì con và Y Y, sao mẹ có thể nhẫn tâm làm như thế này chứ?”
“Mẹ đã hỏi thăm bác sĩ, nghe nói tỉ lệ bố con tỉnh lại rất thấp.
Để ông ấy sống chính là đang tra tấn ông ấy!”
“Không những giày vò ông ấy mà còn giày vò cả con và Y Y! Mẹ thấy các con ngày ngày đi làm vất vả rồi phải chăm sóc Tiêu Tiêu, lại còn đến bệnh viện chăm bố.
Mẹ thấy thương các con lắm!”
Châu Ngọc Thúy vừa khóc vừa nói.
Tần Thanh Tâm cũng khóc đỏ cả hai mắt: “Chỉ cần bố còn một hơi thở thì vẫn còn hi vọng.
Sao bà lại muốn cướp đi hi vọng sống của bố? Tại sao cơ chứ?”
Châu Ngọc Thúy hiểu rất rõ tính cách của Tần Thanh Tâm.
Bà ta vừa khóc vừa nói những lời này, quả nhiên làm cho cô mềm lòng, tuy miệng vẫn đang trách móc bà ta nhưng cô đã bỏ điện thoại xuống.
“Thanh Tâm, mẹ biết sai rồi.
Con biết đến cả con cá mẹ cũng không dám giết, sao có thể giết bố con? Mẹ thực sự không muốn thấy con và Y Y khổ cực nên mới làm vậy.
Xin con hãy tha