Sau khi bị bắt lên xe, Châu Ngọc Thúy điên cuồng giãy giụa, la hét om sòm.
“Các người là ai? Sao lại bắt tôi?”
“Các người biết mình đang làm cái gì không? Đây là bắt cóc đấy!”
“Mau thả thôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Theo luật pháp, tội của các người sẽ bị phạt tù có thời hạn từ mười năm trở lên hoặc tù chung thân!”
Dạo này Châu Ngọc Thúy thường xuyên tra cứu luật pháp nên cũng biết chút ít.
“Ha ha, bà còn hiểu luật cơ à?”
Cô gái ngồi ghế lái phụ cười lạnh: “Vậy tôi hỏi bà, thuê người giết người là tội gì? Ủ mưu giết người là tội gì?”
Nghe vậy, toàn thân Châu Ngọc Thúy run rẩy.
Đây chẳng phải là hai tội bà ta phạm phải sao?
Bà ta không thừa nhận, chỉ nói: “Sao tôi biết được?”
“Thế để tôi nói cho bà nghe!”
Cô ta lạnh lùng nói: “Theo quy định của pháp luật, tội cố ý giết người có thể bị phạt tù có thời hạn từ mười năm trở lên hoặc tù chung thân.
Căn cứ vào tình trạng của Tần Đại Dũng, ít nhất cũng phải là tù chung thân! Cộng thêm tội giết người không thành có thể phán bà tội tử hình!”
“Lúc bà thuê Hồ Siêu đâm chết Tần Đại Dũng, sao bà không hiểu pháp luật? Vừa nãy khi định ra tay giết chồng, sao bà không hiểu pháp luật?”
“Người đàn bà ác độc đến cả chồng mình cũng dám giết như bà còn mặt mũi nhắc tới pháp luật với chúng tôi sao? Bà xứng à?”
Cô gái ngồi ghế lái phụ lạnh giọng chất vấn.
Nghe vậy, Châu Ngọc Thúy sợ ngây người.
Bà ta cứ tưởng mình làm việc cẩn thận bí mật, nào ngờ người ta lại kể ra được toàn bộ tội trạng của mình.
“Tôi… tôi không hiểu cô đang nói cái gì!”, Châu Ngọc Thúy lắp bắp nói.
Bà ta nghĩ đối phương sẽ bắt mình tới đâu đó, nhưng chiếc xe cứ đứng im tại chỗ như đang đợi cái gì.
Đúng lúc này, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi đỗ trước mặt xe Audi, bóng người trẻ tuổi bước ra khỏi xe.
Cô gái ngồi ghế lái phụ vội xuống xe cung kính nói: “Anh Thanh, Châu Ngọc Thúy ở trong xe”.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Mấy ngày nay cô vất vả nhiều rồi!”
Cô ta chính là Hàn Sương.
Sau lần tìm anh đòi Bá Đao lại được anh cứu giúp, anh còn chủ động trả lại Bá Đao cho cô ta, cô ta đã quyết định đi theo anh.
Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tần Đại Dũng ở bệnh viện, biết hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đó.
Dương Thanh bước lên xe, Châu Ngọc Thúy kinh hãi nói: “Dương Thanh!”
Bà ta không thể ngờ được anh là người ra lệnh bắt bà ta lên xe.
“Mày quá to gan, dám bắt cóc cả tao sao? Không sợ tao nói cho con bé Tâm biết à?”
Bà ta chỉ kinh ngạc trong giây lát rồi nhanh chóng tỏ ra chán ghét, mắng nhiếc Dương Thanh.
“Bốp!”
Hàn Sương tát một cái lên mặt Châu Ngọc Thúy, nổi giận quát: “Câm miệng! Bà còn dám sỉ nhục anh ấy, tôi tiễn bà về chầu trời!”
Hàn Sương thực sự có ý định giết chết bà ta.
Cô ta đã chứng kiến bà ta ngược đãi Tần Đại Dũng tàn ác như thế nào.
Nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, cô ta đã sớm ra tay.
Hơn nữa cô ta đã đi theo Dương Thanh.
Anh chính là chủ nhân của cô ta, không ai được phép sỉ nhục anh.
Châu Ngọc Thúy không sợ Dương Thanh nhưng rất sợ Hàn Sương.
Nghe Hàn Sương nói vậy, bà ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Dương Thanh chả buồn can ngăn, chờ Châu Ngọc Thúy yên lặng lại mới lạnh lùng nói: “Bà đừng tưởng không ai biết việc xấu bà đã làm.
Bằng chứng tôi có đủ để bắt bà vào tù cả đời! Thậm chí là bị kết án tử hình!”
“Nhưng tôi không làm vậy, biết vì sao không?”
“Vì tôi không muốn Tâm và Y Y đau lòng!”
“Tâm đã lựa chọn thả bà đi, tôi không ngại tha cho bà một cái mạng!”
“Nhưng đây là lần cuối cùng! Nếu còn tái phạm, giết không tha!”
“Bùm… bùm…”
Anh vừa dứt lời, khí thế toàn thân tỏa