Chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải.
Dương Thanh đang ngồi trước bàn làm việc, đang xem vài tập hồ sơ trong tay.
Thời gian này, Tần Đại Dũng vẫn đang nằm viện, mỗi ngày Tần Thanh Tâm và Tần Y đều thay phiên nhau đến bệnh viện trông coi ông ấy.
Bây giờ lại có một lượng lớn đối tác hủy hợp đồng với công ty, cũng xem như là một biến cố lớn.
Tuy Dương Thanh nóng lòng tìm kiếm tung tích của Châu Ngọc Thúy nhưng việc của công ty cũng rất quan trọng.
Trong lúc anh đang tập trung xử lý hồ sơ, chuông điện thoại bỗng vang lên.
"Tâm à, có chuyện gì thế?"
Dương Thanh nhận điện thoại, dịu giọng hỏi.
"Dương Thanh, mẹ em đâu?", Tần Thanh Tâm hỏi.
"Anh không biết!"
Dương Thanh hơi chột dạ trả lời.
Tối qua anh sai người hộ tống Châu Ngọc Thúy rời đi, kết quả nửa đường Châu Ngọc Thúy bị người ta bắt cóc, đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào của bà ta.
Đương nhiên anh sẽ không nói cho Tần Thanh Tâm biết Châu Ngọc Thúy đã mất tích vào lúc này.
"Anh không biết thật sao?"
Tần Thanh Tâm hỏi lại lần nữa, giọng nói hơi khác thường.
Dương Thanh hoàn toàn không do dự trả lời: "Anh không biết thật!"
Bây giờ nếu anh nói cho Tần Thanh Tâm biết sự thật chỉ càng khiến cô lo lắng thêm thôi.
Tần Đại Dũng còn đang nằm viện, cũng không biết liệu ông ấy có tỉnh lại được không.
Nếu để Tần Thanh Tâm biết bây giờ Châu Ngọc Thúy đã mất tích, sống chết chưa rõ, chẳng phải sẽ khiến cô suy sụp sao?
"Được!"
Tần Thanh Tâm chỉ đáp lại một chữ sau đó cúp điện thoại.
Dương Thanh nghe được tiếng máy bận truyền tới từ ống nghe, anh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hơn nữa lúc Tần Thanh nói ra từ “được” trong giọng nói của cô mang theo vài phần thất vọng.
"Chẳng lẽ cô ấy đã biết được gì rồi sao?", Dương Thanh nói.
Ở bên này, sau khi Tần Thanh Tâm cúp điện thoại, trên mặt cô đã đầm đìa nước mắt.
Lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, mà hình ảnh trong màn hình chính là gương mặt của Châu Ngọc Thúy.
"Chào mọi người, tôi tên là Châu Ngọc Thúy, là người ở Châu Thành.
Hai mươi tám năm trước tôi được gả vào nhà họ Tần ở Giang Hải!"
"Tôi vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc với hai cô con gái xinh đẹp, giỏi giang.
Một đứa là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, một đứa là tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh".
"Mà chồng tôi vốn là tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà.
Nhưng một gia đình hạnh phúc như vậy lại bị cậu ta phá hoại!"
"Cậu ta chính là con rể của tôi - Dương Thanh, tổng phụ trách tập đoàn Nhạn Thanh chi nhánh Giang Hải!"
Lúc Châu Ngọc Thúy tiết lộ tin này, vô số khán giả đều sững sờ.
Nhiều người đã nghe đến tên của tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng họ không biết tập đoàn Nhạn Thanh chi nhánh Giang Hải lại còn có một người tổng phụ trách.
Khuôn mặt Châu Ngọc Thúy đẫm nước mắt, bà ta khóc lóc nói: "Bởi vì Dương Thanh cạnh tranh xấu nên khiến cho nhiều công ty chủ động hủy bỏ hợp tác với chi nhánh Giang Hải".
"Dương Thanh vì lo sợ bại lộ việc thâm hụt tài chính của công ty nên muốn nhanh chóng gom một số tiền lớn để bổ sung vào nguồn tài chính của công ty.
Cậu ta đã nghĩ tới tài sản của gia đình chúng tôi".
"Chỉ một tuần trước, chồng tôi bị xe đụng, trở thành người thực vật, bây giờ ông ấy đang nằm điều trị ở bệnh viện Nhân Dân Giang Hải, mà tất cả những việc này đều là do Dương Thanh làm!"
"Bởi vì chỉ khi chồng tôi chết, cậu ta mới có cơ hội chiếm hết tài sản của nhà chúng tôi".
"Việc cậu ta âm thầm tìm người lái xe đụng chồng tôi đã bị tôi phát hiện, cậu ta lo sợ sự việc bại lộ nên đã đánh đập tôi rất tàn nhẫn, còn ép tôi rời đi nếu không sẽ đánh chết tôi".
Châu Ngọc Thúy khóc lóc kể lể, soạn ra một đồng lời nói dối rồi nói ra với cảm xúc rất phong phú.
Đến cuối cùng, Châu Ngọc Thúy khóc không thành tiếng, nhìn ống kính nói: "Thanh Tâm, Y Y mẹ chỉ muốn nói cho các con biết, các con thật sự nhìn lầm người rồi! Dương Thanh là một kẻ mặt người dạ thú!"
"Nếu ngày nào đó các con không nhìn thấy mẹ nữa thì rất có thể mẹ đã chết rồi, là bị người của Dương Thanh âm thầm giết chết đến xương cốt cũng không còn!"
"Các con phải nhớ kỹ lời mẹ, nhất định phải rời khỏi tên cầm thú đó!"
Vô số khán giả xem truyền hình đều rơi nước mắt.
"Không ngờ cái tên khốn nạn Dương Thanh này lại độc ác như vậy!"
"Đúng đấy, cô nhìn gương mặt ngập tràn đau thương của cô Thúy kìa, tất cả đều là do tên súc sinh đó gây ra!"
"Nếu anh ta là tổng phụ trách của tập đoàn Nhạn Thanh chi nhánh Giang Hải vậy từ đây về sau chúng ta sẽ không dùng sản phẩm của công ty anh ta nữa".
"Đúng, chúng ta tuyệt đối không xài sản phẩm của tập đoàn Nhạn Thanh, thứ công ty bất lương như vậy nên